Nào là làm thiếp cũng không có gì không tốt, chỉ cần lòng của thế tử vẫn ở bên cạnh nàng, rồi thì gả cho đám nam nhân nghèo hèn ngoài kia nàng sẽ phải chịu khổ….v.v Lúc ấy Diệp Vãn Tình nhẹ dạ cả tin, lại thêm nỗi đau mất mẹ, đả kích vì bị hủy dung còn chưa nguôi ngoai, nay khó có thể chấp nhận thêm việc bị người thương ruồng bỏ.
Thế là Diệp Vãn Tình nghe lời lão phu nhân, chấp nhận làm thiếp vương phủ.
Nhưng sau đó Cố Thừa Duệ đến nói không muốn hủy bỏ hôn ước nên nàng vân gả vào đó với thân phận chính thê.
Lúc đó nàng vô cùng cảm động trước sự có tình có nghĩa của hắn, nào ngờ…
Diệp Vãn Tình không khỏi nhếch môi cười mỉa mai.
Nhưng kiếp này thì không, nàng không muốn dính líu chút tình cảm gì với hắn nữa.
Vừa nghe lão phu nhân nói, Diệp Vãn Tình đã phản ứng rất mạnh, nàng ngẩng phắt đầu lên, trợn to mắt, gắn giọng mà hỏi: “Thế tử muốn hủy hôn với cháu?!!”
Thái độ của nàng khiến lão phu nhân hơi giật mình, trước nay Diệp Vãn Tình luôn giống những bông hoa Hải Đường trong viện của nàng, xinh đẹp diễm lệ mà mềm mại yếu ớt, làm cái gì cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, đúng phong phạm của một tiểu thư khuê các.
Nhưng sau đó lão phu nhân lại nghĩ vừa nhận đả kích nên tính khí có chút thất thường cũng là điều dễ hiểu.
Bà ta tiếp tục tẩy não.
“Còn chưa có thông tin gì từ bên đó, nhưng Tình Nhi à…cháu cũng biết đó, Diệp phủ và vương phủ vốn không cân xứng với nhau, nay cháu lại này…dù cho thế tử có thật lòng yêu thương cháu thì hôn ước này cũng khó mà duy trì.Thế tử phi là thân phận đại diện cho vương phủ, mà cháu bây giờ…”
Nói đến đây lão phu nhân lại nghẹn ngào, Diệp Vãn Tình tỏ vẻ kích động: “Cho nên bà nội muốn cháu hủy hôn trước để bảo toàn chút danh dự sao?”
Nếu nhà gái bị nhà trai hủy hôn thì dù không có gì người ta cũng sẽ bàn ra tán vào, nghỉ ngờ bên nhà gái có gì không tốt mà lại bị hủy hôn.
Nói chung một nữ nhân mà bị hủy hôn thì thanh danh sẽ không tốt, còn nếu là bên nữ chủ động hủy hôn thì lại khác.
Lão phu nhân giật mình, mắng: “Xằng bậy! Ai nói cho cháu cái chủ ý thối nát này? Có phải là cha cháu bảo thế không?!”
Diệp Vấn tất nhiên không nói gì với Diệp Vãn Tình cả, nhưng nghe thế thì chắc là cha nàng đã tính đến chuyện hủy hôn trước để bảo toàn chút danh dự cho nàng rồi tìm một nhà đàng hoàng, gả thấp nàng đi.
Diệp Vãn Tình Nhìn lão phu nhân lắc đầu bảo: “Không phải, cha không hề nói gì với cháu cả.”
Lão phu nhân nghe vậy, thuận thế nói ra chủ ý của Diệp Vấn cho nàng nghe, nhưng lại cố tình bóp méo nó.
Lão phu nhân cơ hội tẩy não Diệp Vãn Tình: “Ta cũng không biết cha con đang nghĩ gì nữa, hắn nói cái gì mà muốn chúng ta hủy hôn với Chiến Bắc vương phủ, để Tình Nhi của chúng ta gả thấp cho một nam nhân nghèo nào đó.”
Bà ta nắm chặt lấy tay Diệp Vãn Tình, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Tuy bây giờ Tình Nhi khó có thể làm thế tử phi, nhưng cũng có thể làm thiếp mài! Sau này gả sang bên đó, chỉ cần cháu ngoan ngoãn lấy lòng thế tử thì cuộc sống sau này cũng vô cùng thoải mái.Chứ nếu theo lời cha cháu, gả thấp cho một nhà bân hàn nào đó thì làm sao mà được?! Tình Nhi của chúng ta từ nhỏ đã được cưng chiều, mặc lăng la tơ lụa, ăn sơn trân hải vị mà lớn lên, khi không lại muốn gả cháu cho một nhà nghèo khổ, để cháu của bà phải ăn bận đói rách suốt quãng đời còn lại hay sao?”
Lão phu nhân ngậm ngùi, làm như lo lắng cho Diệp Vãn Tình lắm.