Gói thuốc đó không chỉ có tác dụng thúc tình, mà còn khiến cho thần trí của con người trở nên nóng nảy, dễ kích động.
Bởi thế nên một thế tử luôn ôn hòa lễ phép như Cố Thừa Duệ mới liên tiếp thất thố trong đêm đó, cuối cùng nói ra điều mà nàng muốn nghe.
Cẩm Tú bội phục tiểu thư nhà mình, rồi lại thắc mắc: “Tiểu thư, nô tỳ có điều thắc mắc.
Sao tiểu thư biết chắc rằng Mai Thúy sẽ đi vào phòng của thế tử?”
Diệp Vãn Tình nheo mắt mỉm cười, thần thái lạnh nhạt trên mặt nàng biến mất, như đóa hải đường nở rộ còn vương sương mai, kiều diễm vô song.
“Diệp Dương đã mười lăm tuổi, nên Đào di nương sẽ bắt đầu chọn nha hoàn thông phòng cho hắn ta.
Mà chọn từ đâu? Tất nhiên là chọn từ những nha hoàn đã hầu hạ lâu năm, nằm rõ được phẩm tính bên cạnh mình.
Mai Thúy không được chọn, nàng ta không cam tâm nên mới đi mua thuốc, ý đồ câu dẫn Diệp Dương, muốn một bước lên trời.”
“Qua hành động này có thể thấy nàng ta là một nha hoàn không an phận, có dã tâm không nhỏ.
Hơn nữa, ngươi đã nghe lén được chuyện Đào đi nương sắp gả Mai Thúy cho một thuộc hạ thân tín.
Nếu nàng ta cam tâm gả cho một hạ nhân thì làm sao lại mua xuân dược để bò lên giường chủ tử?”
“Trong tình thế bức bách, đêm hôm đó là cơ hội cuối cùng để nàng ta đổi đời.
Thế nhưng, nàng ta lại phát hiện bản thân hạ thuốc nhầm người.
Lúc này Mai Thúy có hai lựa chọn, một là chấp nhận số mệnh, hai là đánh cược một lần.
Dĩ nhiên, nàng ta không cam tâm, thế nên nàng ta đã chọn cái thứ hai.”
“Mà một nha hoàn có đã tâm như thế, lá gan chắc chắn không nhỏ.
Khi bị mọi người phát hiện ra thì chỉ có hai cách, một là nhận tội xin tha, hai là…
biến bản thân thành người vô tội.
Nếu chọn cách đầu tiên, chuyện nàng ta phải chết là không thể nghỉ ngờ.
Một nha hoàn dám cả gan hạ dược cho chủ tử, thì ngươi nghĩ chỉ vài ba câu hăm dọa sẽ làm cho nàng ta khai ra hết tất cả và chấp nhận chết ư?”
“Câu trả lời là không, nàng ta đã chọn cách biến bản thân thành người vô tội.
Tuy nhiên, nếu như ta không đến, Mai Thúy sẽ phải chịu nhục hình tra khảo, đến lúc đó thì không muốn khai cũng phải khai thôi.”
Cẩm Tú vẫn có chút lo lắng: “Tiểu thư, chúng ta cứ để mặc Mai Thúy như vậy sao? Lỡ nàng ta…
Diệp Vãn Tình nhẹ giọng đáp: “Chỉ cần vẫn còn muốn sống thì nàng ta sẽ chôn vùi chuyện này dưới đáy lòng.”
Diệp Vãn Tình chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay chống đầu, những lọn tóc đen dài rũ xuống sau người nàng.
Nàng nghĩ, chuyện Nhược Tuyết sẽ đến thì nàng không đoán trước được, nhưng chẳng sao, nếu Nhược Tuyết không đến thì nàng sẽ đánh ngất rồi khiêng nàng ta đến.
Mũi tên nàng bắn đã trúng ba con nhạn, hôn ước bị hủy, thanh danh của Cố Thừa Duệ và Nhược Tuyết đều trở nên khó nghe.
Tiểu Cửu khen: [ Lần này ngươi làm rất tốt, phá hủy thanh danh của Nhược Tuyết khiến cho khí vận của nàng ta hao tổn không ít.] Diệp Vãn Tình mỉm cười đáp lại: [ Đây mới chỉ là bắt đầu.] Trong viện của Đào di nương.
“Ngươi giặt hết chỗ y phục này đi.”
Một giọng nữ kênh kiệu vang lên.