Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tiểu Thuần càng thêm ủy khuất, hắn đã sớm phát hiện ra, thường thì mỗi lần mà mình muốn giải thích, thì cuối cùng không hiểu vì sao đều biến khéo thành vụng.

Đây cũng không phải là bản ý của hắn a, hắn cũng không muốn...

Huynh trưởng của Bắc Hàn Liệt cũng bị lời giải thích của Bạch Tiểu Thuần làm cho tức điên. Sau khi thở sâu một hơi, tay phải của gã ở trong khoảnh khắc này lại xuất hiện từng quầng sáng màu đen. Trong chớp mắt, ở trong lòng bàn tay của gã lại xuất hiện một cái loan nguyệt màu đen!

Giống như là mặt trăng sau buổi chiều tà, nhưng mặt trăng này lại có màu đen, đang phát ra từng trận khí tức làm cho tâm thần người ta chấn động sợ hãi, trực tiếp hướng về trận pháp động phủ của Bạch Tiểu Thuần mà nhấn tới.

Oanh một tiếng, toàn bộ động phủ rung lên tới mấy lần, trận pháp bên ngoài động phủ vặn vẹo mãnh liệt, thậm chí một vài chỗ còn xuất hiện dấu hiệu muốn vỡ vụn. Nhưng cuối cùng... Vẫn không sụp đổ, thậm chí trong chớp mắt đã khôi phục lại như thường.

Cảnh tượng này, dù là Bắc Hàn Phong cũng phải trợn mắt há mồm. Trận pháp của động phủ này quá mạnh, khiến cho gã cảm thấy cực kỳ đau đầu. Giờ phút này gã hung hăng cắn răng một cái, đang định tiếp tục ra tay.

Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh từ bầu trời phía xa bỗng nhiên truyền đến.

“Bắc Hàn Phong, ngươi đang làm gì? Còn không dừng tay!” Âm thanh này như là sấm rền, trực tiếp nỗ tung ngay bên người Bắc Hàn Phong, oanh minh bát phương, đồng thời cũng làm Bắc Hàn Liệt rung động mà không còn phát điên nữa rồi, trong lòng sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau.

Sắc mặt của mỗi một tên đệ tử nội môn Lạc Nhật Phong đều biến hóa, đồng thời dừng tay mà lui ra phía sau. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy có sáu đạo cầu vồng đang bay nhanh từ phía Chủng Đạo Sơn xa xa, nháy mắt đã tới gần.

Người hô lên một câu kia chính là một nam tử trung niên ở trong đó. Người này mặc trường bào màu đen, khuôn mặt chữ điền, đang trợn mắt, cả người phát ra một cỗ khí tức hủy diệt.

“Sư tôn...” Bắc Hàn Liệt cùng với Bắc Hàn Phong bị tiếng gầm của nam tử trung niên này dọa đến tâm thần run rẩy, vội vàng tới bái kiến. Những đệ tử nội môn khác của Lạc Nhật Phong cũng đều run rẩy, rối rít cúi đầu.

“Bái kiến chưởng tọa!”

Nam tử trung niên này chính là sư tôn của Bắc Hàn Liệt, cũng chính là vị chưởng tọa đã hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi ôm Bắc Hàn Liệt rời đi lúc ở thiên kiêu chiến.

“Đồ bất thành khí, ném đi hết cả mặt mũi, còn chưa cút sang một bên, lát nữa lão phu sẽ thu thập các ngươi!”

“Còn các ngươi nữa, sau khi trở về mỗi người bế quan ba năm, nhận làm trừng phạt!” Nam tử trung niên cả giận nói. Huynh đệ Bắc Hàn Phong hai người tâm thần run rẩy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn mặc dù vi phạm môn quy đi tới đây, nhưng sư tôn đối với bọn hắn luôn luôn hiền lành, lẽ ra không nên tức giận như thế a. Dù sao ngày đó sư tôn cũng rất tức giận tên Bạch Tiểu Thuần này.

Huynh đệ Bắc Hàn Liệt hai người mơ hồ cảm thấy đã có sự tình gì đó mà mình không biết xảy ra, đáy lòng cảm thấy không ổn. Lúc lùi ra sau lại thấp thỏm nhìn về phía sư tôn ở trên bầu trời. Bọn hắn vừa nhìn đã thấy tê cả da đầu, bên cạnh chưởng tọa của Lạc Nhật Phong, theo thứ tự là ba vị chưởng tọa khác của bờ Bắc, nhất là bà lão chưởng tọa Diên Vĩ Phong, vẻ mặt lại càng bất thiện, lạnh mắt nhìn những đệ tử của Lạc Nhật Phong kia.

Ngoại trừ bốn vị chưởng tọa của bờ Bắc, ở trong đó còn có chưởng môn Trịnh Viễn Đông, còn có một người thần sắc lạnh nhạt, giống như không thèm để ý tới tranh chấp của đám đệ tử phía dưới một chút nào, y là... chưởng tọa của Hương Vân Sơn, Lý Thanh Hậu.

Tình huống này chẳng những làm cho những đệ tử của Lạc Nhật Phong cảm thấy không ổn, mà đệ tử nội môn của Hương Vân Sơn cũng đều thấy kinh ngạc, đều cảm thấy việc này có chút quỷ dị... Phải biết rằng bờ Bắc luôn luôn cuồng ngạo, việc như ngày hôm nay trước kia cũng đã từng xảy ra mấy lần, mỗi lần đều là bờ Bắc bên kia chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì.

Nhưng hôm nay lại cư nhiên mắng mỏ giận dữ như thế, cực kỳ hiếm thấy.

Ngay cả Bạch Tiểu Thuần ở bên trong động phủ cũng đều ngơ ngác một chút, hiếu kỳ nhìn đám người ở bên ngoài động phủ.

Ở giữa không trung, bốn vị chưởng tọa của bờ Bắc sau khi nhìn nhau một chút, bà lão của Diên Vĩ Phong liền ho một tiếng, nhìn về phía Lý Thanh Hậu.

“Lý chưởng tọa, dựa theo thương nghị của chúng ta lúc trước, ngươi xem...”

“Nếu không có chuyện rắc rối lúc vừa rồi thì cũng thôi, bây giờ ta cũng thấy khó, tự các ngươi nói đi.” Lý Thanh Hậu lắc đầu, hờ hững nói, ánh mắt quét xuống động phủ của Bạch Tiểu Thuần ở phía dưới, trong mắt có một vệt tiếu ý.

“Cái này...” Bà lão kia chần chừ một lát, có chút đau đầu nhìn về phía nam tử trung niên của Lạc Nhật Phong. Đáy lòng chưởng tọa Lạc Nhật Phong thở dài, biết phiền phức là do đệ tử của mình đưa tới thì chỉ có thể tự mình đến giải quyết, vì thế bày ra bộ mặt tươi cười, nhìn về phía động phủ của Bạch Tiểu Thuần.

“Tiểu Thuần sư đệ...” Sau khi y mở miệng nói ra bốn chữ này, chính y cũng cảm thấy phi thường khó chịu, cả người cũng không tốt, nhưng lại không có cách nào khác. Bốn ngọn núi của bờ Bắc sau khi thương nghị, đều cực kỳ xem trọng phát tình đan của Bạch Tiểu Thuần, thậm chí cũng đều đã nghiên cứu những con chiến thú kia, đưa đến kết luận dù là nhất giai huyết mạch cũng đều có thể bị ảnh hưởng.

Điều này làm cho bọn hắn điên cuồng, đan dược này đối với bờ Bắc mà nói, chính là thánh vật. Phải biết rằng có rất nhiều chiến thú hung hãn, bởi vì các loại nguyên nhân mà rất khó lưu lại hậu đại, thậm chí những con nhất giai huyết mạch kia, thường thường phải mấy chục tới mấy trăm năm mới có một lần phát dục, đây cũng là một trong mấy vấn đề làm bờ Bắc đau đầu nhất suốt bao nhiêu năm qua.

Nhất là trước mắt, một trong hai tôn thánh thú của Lạc Nhật Phong là Bích Nhãn Minh Nguyệt Hầu đã sắp đoạn tuyệt thọ nguyên, nhưng lại không có huyết mạch lưu lại, lửa sém lông mày.

Nhưng bây giờ, đan dược của Bạch Tiểu Thuần cư nhiên lại nghịch thiên như thế, khiến cho bốn vị chưởng tọa của bờ Bắc rơi vào tình thế bắt buộc. Chỉ là bọn họ đã tra tìm vô số tư liệu, nhưng cũng không tìm được ghi chép có liên quan tới viên đan dược này. Cuối cùng bọn hắn không thể không khẳng định, đây là một viên đan dược... do Bạch Tiểu Thuần tự mình sáng tạo!

Lúc này mới đi tìm chưởng môn, tìm Lý Thanh Hậu, muốn phải có.

Nếu đổi lại là đệ tử khác, dù có là đệ tử nội môn, thì bọn hắn chỉ cần nói một câu là việc này rất đơn giản. Thậm chí có quá nhiều cách có thể làm cho tên đệ tử này phải ngoan ngoãn giao nộp đan phương, nhưng Bạch Tiểu Thuần thì lại không giống... Hắn là quang vinh đệ tử, là sư đệ của chưởng môn. Thân phận như vậy, làm cho bọn hắn chỉ có thể nghĩ ra cách đi đổi, không cách nào dùng những phương pháp khác mà lấy được.

Thậm chí còn cần Bạch Tiểu Thuần đồng ý mới được, không thể ép buộc... Nguyên bản dưới sự điều tiết của chưởng môn, bọn họ đã đạt thành một vài điều kiện với Lý Thanh Hậu, nhưng bọn hắn còn chưa kịp thương lượng xong đã nghe nói đệ tử của Lạc Nhật Phong kéo tới gây sự với Bạch Tiểu Thuần, lập tức làm cho bốn vị chưởng tọa của bờ Bắc này nổi giận.

Bọn hắn sợ đệ tử của Lạc Nhật Phong không biết chừng mực, đắc tội với Bạch Tiểu Thuần, khiến cho việc đổi lấy đan dược càng khó khăn.

Lúc này mới có một màn chưởng tọa Lạc Nhật Phong giận dữ mắng mỏ như vừa rồi.

“Tiểu Thuần sư đệ, mời đi ra nói chuyện.” Chưởng tọa Lạc Nhật Phong cố gắng bày ra bộ dáng hòa ái dễ gần, giọng nói cũng nhu hòa đi rất nhiều. Lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử Lạc Nhật Phong ở bốn phía đều run lên, huynh đệ Bắc Hàn Phong hai người lại càng trợn to mắt, ngây ra như phỗng.

Ở trong động phủ, con mắt Bạch Tiểu Thuần đảo quanh, kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên ngoài. Hắn cảm thấy rất không thích hợp, lại thấy được ánh mắt của Lý Thanh Hậu lúc trước, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng lại có vô số suy đoán.

“Những đệ tử kia của ngươi quá hung dữ, muốn đánh chết ta. Cái mạng nhỏ của ra thiếu chút là không còn, ta cũng không dám ra ngoài...” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đang suy nghĩ, ngoài miệng thì ủy khuất mở miệng, nói ra.

Lời nói của hắn điềm đạm đáng yêu, sau khi truyền ra, huynh đệ Bắc Hàn Phong hai người chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh, những đệ tử Lạc Nhật Phong khác ở bốn phía thần sắc cũng đều đại biến. Bọn hắn đương nhiên là nhìn ra được mức độ coi trọng Bạch Tiểu Thuần của bốn vị chưởng tọa bờ Bắc, cái kia gần như là nịnh nọt, mà lúc này Bạch Tiểu Thuần mở miệng như thế thì bọn hắn có thể tưởng tượng ra được.

Lý Thanh Hậu cùng với Trịnh Viễn Đông, da mặt bắt đầu có chút co rúm lại. Chưởng tọa Lạc Nhật Phong bỗng nhiên quay đầu, hung hăng nhìn đám đệ tử kia, gầm nhẹ lên một tiếng.

“Còn không nhanh hướng Bạch sư thúc của các ngươi nhận lỗi!”

Những đệ tử của Lạc Nhật Phong kia, từng tên mang vẻ mặt cầu xin, vội vàng ôm quyền hướng về phía động phủ nhận lỗi.

Bắc Hàn Liệt bi phẫn muốn chết, nhưng khi nhìn đến ánh mắt nghiêm khắc của sư tôn, gã đánh ủy khuất cúi đầu xuống, ôm quyền hướng về phía động phủ.

“Bạch sư thúc... Ta... Ta... Ta sai rồi!!”

Bắc Hàn Phong trầm mặc, trong mắt có giãy dụa ngẩng đầu nhìn về phía sư tôn. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của sư tôn càng thêm hung ác, đáy lòng gã run lên, trán nổi gân xanh, nhưng lại không thể không ôm quyền nhận lỗi.

Cả người gã đều run rẩy, ánh mắt nhìn về động phủ mang theo lửa giận ngập trời.

“Tiểu Thuần sư đệ, ngươi xem có được không?” Chưởng tọa của Lạc Nhật Phong vội vã mở miệng, cố gắng làm cho mình càng thêm hòa ái dễ gần thêm một chút.

Sau một lúc lâu, trận pháp của động phủ xuất hiện một khe hở, Bạch Tiểu Thuần chui đầu ra, tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua khắp mọi nơi, lúc này mới vội ho lên một tiếng, nghênh ngang đi ra, cằm nhỏ vênh lên, một bộ chỉ cao khí ngang.

“Được rồi, được rồi, ta thân là trưởng bối, cũng không so đo với những sư điệt bình thường này.” Bạch Tiểu Thuần rất là rộng lượng hất tay áo nhỏ lên.

Bắc Hàn Liệt đứng ở trước mặt hắn trong mắt tràn ngập tơ máu, cả người run rẩy, hận không thể đi lên đánh một quyền vào mặt Bạch Tiểu Thuần. Nhưng gã cũng không dám làm như thế, huynh trưởng của hắn là Bắc Hàn Phong cũng đang cảm thấy trời đất xoay tròn, cái loại cảm giác biệt khuất này làm cho gã phát cuồng.

Ánh mắt của hai người làm cho Bạch Tiểu Thuần tức giận. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ, lúc này thì ai sợ ai a, so ánh mắt với nhau, Bạch Tiểu Thuần ta đời này cho đến giờ còn chưa có sợ qua người khác.

“Tiểu Thuần, viên đan dược có thể làm cho chiến thú phát tình kia của ngươi, là do ngươi tự mình sáng chế?” Chưởng tọa của Lạc Nhật Phong thở sâu, ôn nhu hỏi.

Câu này của y vừa ra khỏi miệng, bà lão cùng với hai chưởng tọa khác của bờ Bắc đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong. Huynh đệ Bắc Hàn Phong hai người chỉ cảm thấy trong đầu ong lên một tiếng, triệt để minh bạch nhân quả. Hai người đắng chát, lại càng thêm căm hận Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, trong lòng đã hiểu rõ nguyên nhân, vỗ ngực một cái, ngẩng đầu ngạo nghễ gật đầu.

“Không sai, đan dược vĩ đại kia, chính là bí phương độc môn của Bạch Tiểu Thuần ta, người ngoài ai cũng luyện không ra, chỉ là tự bản thân ta là có thể luyện chế!”

Đáy lòng bốn vị chưởng tọa của bờ Bắc lập tức vui mừng, nhưng vẻ mặt lại không để lộ ra quá nhiều, trung niên nam tử của Lạc Nhật Phong mỉm cười, gật đầu mở miệng.

“Tiểu Thuần sư đệ tuổi còn trẻ như vậy đã tự mình sáng tạo ra đan phương, không hổ là thiên kiêu. Đan phương của viên đan dược này đối với Linh Khê Tông ta cực kỳ trọng yếu, lão phu xuất ra mười vạn điểm cống hiến để đổi lấy đan phương này của ngươi, có được không? Tiểu Thuần sư đệ, ngươi đem đan phương này đổi cho tông môn, là đại sự tạo phúc cho cả tông môn. Ngươi thân là quang vinh đệ tử, tông môn chính là nhà của ngươi a.” Trung niên nam tử của Lạc Nhật Phong thân thiện dụ dỗ.

“Được!” Bạch Tiểu Thuần lập tức mở miệng, rất có bộ dáng ta vì tông môn xông pha khói lửa, thậm chí còn trực tiếp nói ra đan phương, làm cho bốn vị chưởng tọa của bờ Bắc lập tức kinh hỉ.

“Đan phương là Minh Quyết Tử, Bồ Mộc Hoa, Linh Đông Trúc, còn có... A, còn có cái gì nhỉ, sao lại không nghĩ ra. Không phải là vừa rồi sau khi bị người làm cho kinh hãi đã quên mất rồi?” Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, minh tư khổ tưởng.

Khóe miệng Lý Thanh Hậu lộ ra vẻ tươi cười, Trịnh Viễn Đông thì có chút bất đắc dĩ. Bốn chưởng tọa của bờ Bắc mỗi người đều đã thành tinh, há có thể không nhìn ra được nguyên nhân, đều thi nhau cười khổ. Chưởng tọa của Lạc Nhật Phong căn răng một cái, đem ánh mắt bất thiện nhìn về đám đệ tử Lạc Nhật Phong ở phía dưới.

Tất cả đệ tử của Lạc Nhật Phong, tính cả huynh đệ Bắc Hàn Phong hai người, bị ánh mắt của y đảo qua thì cả người đều lập tức run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK