Cầu các bạn độc giả đọc truyện và những fan trung thành của Nhĩ Căn qua event trên diễn đàn của bachngocsach, bình chọn cho nhóm dịch Ngã Dục Phong Thiên và Nhất Niệm Vĩnh Hằng bọn mình!!!!!!!
Nhóm dịch gồm: @nguyenhien, @Hàn Thiên Long, @hoangtruc
Link bình chọn: http://bachngocsach.com/forum/threads/13198/
Mỗi cá nhân các bạn được chọn lấy ba người trong số mười người được nêu tên. Đừng tiếc chút ít thời gian đăng ký tài khoản và bình chọn ủng hộ cho ba người bọn mình mọi người nhé!!!!!
***
Bạch Tiểu Thuần rất hưng phấn, đứng dậy hoạt động thân thể thoáng một phát, rồi lại điều khiển tiểu mộc kiếm bay qua bay lại ở bên trong tiểu viện, khi thì rất nhanh gào thét đi xa, khi thì bỗng nhiên dừng lại, nặng tựa ngàn cân.
Toàn bộ mộc kiếm lên tục thay đổi, rất nhanh đã tạo thành từng trận kiếm khí bay tứ tán, giống như bỗng nhiên nhấc lên gió lớn, làm cho Bạch Tiểu Thuần càng thêm kích động.
Một lát sau, tay phải của hắn hất lên, tiểu mộc kiếm nháy mắt biến mất, trở về lòng bàn tay của hắn. Nó thoạt nhìn có đủ mọi loại màu sắc, rất không bắt mắt, nhưng trên thực tế, thanh tiểu mộc kiếm này đã trải qua ba lượt Luyện Linh, đã xuất hiện biến hóa bất đồng về bản chất.
“Nếu như có thể nắm giữ đồng thời cả cử trọng nhược khinh và cử khinh ngược trọng, kết hợp lại với nhau, thì có thể ngưng tụ ra... Một cái thần thông duy nhất trong Tử Khí Ngự Đỉnh Công!” Bạch Tiểu Thuần thở sâu, trong mắt lộ ra chờ mong.
“Tử Khí Hóa Đỉnh!” Bạch Tiểu Thuần thu lại mộc kiếm, nhắm mắt đứng ở giữa sân. Hồi lâu sau, tay phải của hắn đột nhiên nâng lên, hướng về giữa không trung chỉ một cái. Linh khí ở trong cơ thể vốn là không thể nhìn thấy được, lại lóe lên rồi xuất hiện ở khoảng không trước mặt hắn. Nếu nhìn kỹ, linh khí như những sợi tơ, đang nhanh chóng phác họa ra hình dạng một cái đỉnh.
Dường như đang có một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, khiến cho cái đỉnh này nhanh chóng thành hình.
Cùng lúc đó, từ trên cái đỉnh này bất ngờ khuếch tán ra từng trận uy áp kinh người. Linh áp này còn cường hãn hơn so với phi kiếm lúc trước.
Mà sắc mặt của Bạch Tiểu Thuần cũng nhanh chóng tái nhợt, linh khí trong cơ thể đang gấp rút tiêu hao. Cho tới khí đã mất đi gần tám thành, thì cái đỉnh kia mới hoàn toàn thành hình, tản mát ra linh áp càng mãnh liệt hơn. Khi Bạch Tiểu Thuần chỉ về phía trước, cái đỉnh này lập tức xông ra, hung hăng đập xuống.
Nháy mắt khi chạm vào mặt đất, cái đỉnh này vỡ trước, bộc phát ra lượng lớn linh khí.
Âm thanh nổ vang càng mạnh hơn, thậm chí đã truyền ra khắp bốn phía, mặt đất trong phạm vi trăm trượng lập tức xuất hiện âm thanh ken két, nháy mắt xuất hiện từng đạo khe hở.
Cũng may là Hương Vân Sơn này có trận pháp thủ hộ, nên những khe hở kia rất nhanh đã khôi phục lại. Nhưng lực chấn động vẫn làm cho không ít đệ tử ngoại môn nghe được, rối rít kinh ngạc.
Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi. Hắn cũng không nghĩ tới cái Tử Khí Hóa Đỉnh này lại cường hãn như thế. Một kích này, thậm chí còn cho hắn cảm giác dù là chính mình cũng không có cách nào đối kháng.
“Tử Khí Hóa Đỉnh, không hổ là thần thông duy nhất mà cần phải hiểu ra được cả cử trọng nhược khinh cùng với cử khinh nhược trọng mới có thể thi triển ra được ở trong Tử Khí Ngự Đỉnh Công.” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra hào quang sáng ngời, nhưng rất nhanh lại nhíu mày. Thần thông này tuy mạnh, nhưng tiêu hao lại thực sự quá lớn.
Bạch Tiểu Thuần không biết, trên thực tế hắn chỉ tiêu hao mất tám thành là bởi vì linh khí của hắn tinh thuần. Nếu đổi là đệ tử khác, thì cho dù có hiểu ra được cái thần thông này, nhưng nếu trước Ngưng khí tầng tám thì rất khó có thể thi triển ra, linh khí sẽ bị tiêu hao không còn. Chỉ có sau khi đạt tới Ngưng khí tầng chín mới có thể chân chính triển khai, nhưng tiêu hao cũng không nhỏ.
“Ở trong Tử Khí Ngự Đỉnh Công có giới thiệu về cái thần thông này, chia ra làm thượng trung hạ tam phẩm. Giờ phút này cái đỉnh mà ta ngưng tụ ra chỉ là hạ phẩm mà thôi, nếu đến trung phẩm thì có thể ngưng tụ ra hai cái đỉnh, mà đến thượng phẩm thì chẳng những xuất hiện ba cái, mà còn có thể dung hợp lại cùng với nhau, tạo thành một cái đại đỉnh!” Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, sau đó khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thổ nạp. Đến khi trăng sáng đã treo cao, hắn mở mắt ra, trong mắt lộ ra tia sáng, tu vi ở trong cơ thể đã khôi phục gần như hoàn toàn.
“Một thức thần thông này có thể trở thành đòn sát thủ của ta rồi. Nói như vậy, nếu những người hâm mộ Chu Tâm Kỳ kia mà chọc giận ta, ta liền nện cho bọn hắn thoáng một phát.” Bạch Tiểu Thuần vừa mới cảm thấy yên tâm, nhưng lại nghĩ tới vị đệ tử nội môn họ Tiền kia thì lông mày lại một lần nữa nhăn lại.
“Có thể trở thành đệ tử nội môn, ít nhất cũng phải là Ngưng khí tầng tám trở lên...” Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy lo lắng, trầm tư nhìn qua làn da của mình. Hai mắt hắn lóe lên, đứng dậy đi nhanh về phía trước vài bước, ngón cái cùng với ngón trỏ lóe lên hắc mang, nháy mắt chụp về phía bên cạnh một cái.
Trong hư không truyền đến một cái âm thanh ken két, thậm chí có cảm giác sắp vỡ. Lực lượng một cái chụp này của Bạch Tiểu Thuần, giống như là sức mạnh vô địch. Hắn nhìn về phía hai ngón tay của mình, chần chừ một lúc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
“Đây là sát chiêu... Dùng để bảo vệ tính mạng.” Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một lát, cảm thấy loại sát chiêu bảo vệ tính mạng này uy lực càng lớn thì càng tốt. Chỉ là đối với Bất Tử Trường Sinh Công, Bạch Tiểu Thuần thật sự là thấy sợ.
Lúc trước, sau khi Bất Tử Thiết Bì luyện thành, hắn cũng đã thử tiếp tục tu hành Bất Tử Trường Sinh Công. Nhưng mới chỉ tu luyện một cái thì cảm giác đói bụng lại một lần nữa xuất hiện.
Mà ở bờ nam của Linh Khê Tông vào lúc này, Linh Vĩ Kê chỉ còn lại gà con, đích xác là không ăn được rồi. Nếu chỉ dựa vào linh thực thường ngày, Bạch Tiểu Thuần rất khẳng định, mình nhất định sẽ chết đói.
Hắn cũng đã đi tìm loại Linh Thú khác có thể ăn được ở khắp núi, nhưng từ khi thanh danh cuồng mà trộm gà lan rộng ra, thì ở cả ba ngọn núi của bờ nam, vốn cũng không có mấy chỗ chăn nuôi Linh Thú, đã phòng hộ cực kỳ nghiêm mật.
Bạch Tiểu Thuần cũng phát sầu rồi. Giờ phút này lại nghĩ tới vấn đề này, lập tức mặt ủ mày chau. Lúc hắn đang suy nghĩ xem có biện pháp nào giải quyết vấn đề đói khát, bỗng nhiên nghĩ tới viên đan dược kéo dài tuổi thọ lúc trước.
“Đúng rồi...” Bạch Tiểu Thuần con mắt sáng ngời. Linh Dược có rất nhiều loại, không chỉ có loại gia tăng tu vi mà còn có thể bổ sung được nguyên khí. Mà sau khi Bạch Tiểu Thuần luyện thành Bất Tử Thiết Bì, cũng đã phát hiện ra, tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công, thật ra chính là cần nguyên khí.
“Hiện tại thảo mộc tạo nghệ của ta đã đại thành, mặc dù không đi tấn chức, nhưng hoàn toàn có thể luyện dược được cho bản thân rồi. Mà dù những thành phẩm Linh Dược ở trong tông môn có giá trị xa xỉ, nhưng ở trên mặt thảo mộc thì lại rẻ hơn nhiều.” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy đó là một biện pháp.
“Nói như vậy, ta nên sớm tiếp xúc vớ luyện dược, đợi lúc khảo hạch tấn chức sau đó cũng sẽ nắm chắc hơn nhiều, ngày sau luyện chế ra Trúc Cơ Đan cũng càng nhẹ nhõm.” Bạch Tiểu Thuần lập tức đã có quyết định, chống cằm suy tư. Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, thân hình của hắn trực tiếp nhảy lên.
“Luyện dược thì cần phải có đan phương. Cái này cũng đơn giản, không cần tấn chức Dược Đồ cũng có thể có được. Ở trong phường thị ở dưới núi, sê có bán một ít đan phương rải rác.” Bạch Tiểu Thuần sờ lên túi. Sau khi hắn tới Hương Vân Sơn thì gần như không có chỗ tiêu tiền. Thân là đệ tử ngoại môn mỗi tháng cũng có thể được nhận một ít linh thạch, bây giờ tích cóp cũng được kha khá.
Đối với những vật ngoài thân này, Bạch Tiểu Thuần cho tới bây giờ đều chưa từng để ý. Giờ phút này chạy vội, theo đường nhỏ đi xuống Hương Vân Sơn.
Kể từ sau khi tới Hương Vân Sơn cho tới giờ, đây là lần thứ hai Bạch Tiểu Thuần xuống núi. Lần đầu tiên là năm đó xuống núi mua dược thảo để đổi lấy linh dược. Giờ phút này, gần như ngay lúc hắn vừa mới rời khỏi Hương Vân Sơn thì lập tức ở trên Thanh Phong Sơn, liền có hai đạo thân ảnh lao thẳng tới một chỗ sân nhỏ.
“Trần sư huynh có ở đấy không?”
“Trần sư huynh, Bạch Tiểu Thuần xuống núi rồi!” Hai đạo thân ảnh này đều rất cường tráng, tu vi không tầm thường, đều đã là Ngưng Khí tầng bốn. Giờ phút này, trong mắt hai người có hưng phấn, tiến vào bên trong tiểu viện, liếc mắt đã nhìn thấy một đại hán đang ngồi khoanh chân ở trong sân.
Đại hán này có thân thể càng thêm khôi ngô, lưng hùm vai gấu, nghe thấy vậy thì hai mắt mở ra, có tinh mang nhàn nhạt hiện ra.
“Bạch Tiểu Thuần? Hắn rốt cục đã xuống núi rồi sao?” Đại hán này nhe răng cười, bỗng nhiên đứng dậy, cả người giống như một tòa núi nhỏ, khí thế không tầm thường, lại có tu vi Ngưng Khí tầng năm hóa thành linh áp tản ra.
Gã chính là Giám Sự Phòng Trần Phi năm đó.
Năm đó ba người bọn hắn ở Giám Sự Phòng rất tốt, gần như là muốn cái gì có cái đó, chẳng những có tạp dịch phục vụ, mà còn có thể ăn bớt được linh thạch. Nhưng không có nghĩ rằng lại bị bọn người Bạch Tiểu Thuần cưỡng ép đẩy lên núi, trở thành đệ tử ngoại môn. Thời gian khổ cực hai năm qua, khiến cho bọn hắn càng hận bọn Bạch Tiểu Thuần thấu xương.
Bọn hắn cảm nhận được Trương Đại Bàn không dễ chọc, Hắc Tam Bàn lại càng khó chơi, chỉ có Bạch Tiểu Thuần này, mặc dù lúc trước có thực lực không tầm thường, nhưng chung quy vẫn cảm giác là yếu nhất. Bọn hắn vốn muốn tìm một cơ hội để báo thù, nhưng Bạch Tiểu Thuần gần như không ra khỏi tông môn. Trần Phi mặc dù có chút địa vị, nhưng cũng không dám vi phạm môn quy.
Dù sao chỗ dựa lớn nhất của gã cũng chỉ là một người anh họ là đệ tử nội môn mà thôi. Mà ngày thường cũng không để tâm tới gã quá nhiều, chiếu cố lúc còn là tạp dịch đã là cực hạn.
Cho nên gã thủy chung vẫn đợi tới lúc Bạch Tiểu Thuần ra ngoài. Một lần đợi này chính là hai năm, lúc này rốt cục đã chờ tới được. Mà Trần Phi cũng rất tự tin, thời gian gần đây tu vi của gã đã đột phá lên Ngưng Khí tầng năm, cũng đã tìm hiểu thoáng qua tu vi của Bạch Tiểu Thuần, biết được đối phương giành được hạng nhất ở trong tiểu bỉ, nhưng lại là mưu lợi mà thắng.
“Năm đó bị hắn hù dọa, còn thật cho là hắn đã hiểu rõ cử trọng nhược khinh. Hô, làm cho chúng ta phải trở thành đệ tử ngoại môn, cơn tức này, lần này phải nhổ ra!” Ánh mắt Trần Phi lộ ra vẻ tàn khốc. Gã cũng không có ý định giết chết Bạch Tiểu Thuần, nhưng lại hạ quyết tâm, phải làm cho đối phương xương gãy gân thương, ít nhất phải nằm một năm mới được.
Mà loại chuyện này, mặc dù tông môn sẽ vẫn truy cứu, nhưng một là chỉ cần không bị bắt tại chỗ, hai là không xuất hiện tử vong, ba là Trần Phi hắn cũng có lai lịch, có thể khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
“Tài nghệ không bằng người, không oán được chúng ta!” Thân hình Trần Phi nhoáng lên một cái, thẳng đến dưới núi, hai người phía sau hắn cũng đi theo. Ba người rất nhanh đã xuống núi, tìm được một chỗ hẻo lánh trên đường từ phường thị trở về tông môn, phục sẵn ở chỗ này.
Phường thị cũng không lớn, Bạch Tiểu Thuần ở chỗ này không lâu lắm đã tìm được hai phần tán phương nhất giai, một cái là bổ sung linh khí, một cái tẩm bổ nguyên khí. Loại phương thuốc tẩm bổ nguyên khí này rất hiếm thấy loại cao giai, nhưng cấp thấp thì lại có không ít, phần lớn là dành cho phàm nhân phục dụng để cường thân kiện thể.
Đối với người khác thì không cần, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại như nhặt được trân bảo. Hắn có Quy Văn nồi, đan dược tầm thường sau khi được Luyện Linh ba lượt thì hiệu quả lập tức bất đồng.
Sau đó hắn dùng số linh thạch còn lại mua sắm nhiều phần thảo dược để luyện chế linh dược. Bạch Tiểu Thuần vui sướng vỗ túi trữ vật, ngâm nga tiểu khúc rồi rời khỏi phường thị, đi trên con đường nhỏ trở về tông môn, trong đầu tưởng tượng ra viễn cảnh mình luyện dược thành công, lại càng thêm vui vẻ.
Nhưng khi hắn đi được ở trên con đường nhỏ không được bao lâu, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, bước chân ngừng lại. Sau khi đạt tới Ngưng Khí tầng sáu, cảm giác nhạy cảm của hắn tốt hơn rất nhiều, lập tức phát hiện ra ở phía trước có ba người đang hô hấp. Ba người này ẩn nấp ở trong bụi cỏ, đang nhìn mình, tim đập hơi nhanh một chút.
Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần dừng lại, ba người Trần Phi bỗng nhiên xông ra, đứng ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
“Bạch Tiểu Thuần, ân oán năm đó, hôm nay cũng nên kết thúc rồi!” Trần Phi nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, trong lòng đã quyết định, nhe răng cười mở miệng. Hai người ở phía sau gã cũng nhe răng cười, rất nhanh tản ra, hình thành xu thế bao vây.