Lúc này nhìn ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo tình ý rất ngọt ngào, nội tâm Tống Khuyết thở dài một tiếng, hắn hối hận khi đi báo kiến cô cô trước, sớm biết Bạch Tiểu Thuần cũng ở nơi này thì đánh chết hắn cũng không đi tới đây.
Đồng thời đáy lòng càng bội phục công phu câu dẫn nữ nhân của Bạch Tiểu Thuần, hắn đành phải áp chế xuống.
Hắn nhớ tới Bạch Tiểu Thuần dạy Triệu Thiên Kiêu theo đuổi sư tỷ của mình, tính túy Doanh Tự Quyết, Tống Khuyết nghe được rất rõ ràng, đồng thời cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần trong Man Hoan có quan hệ không minh bạch với Hồng Trần Nữ.
Càng không cần nói trong Man Hoang còn có Trần Mạn Dao...
Hồi tưởng đoạn đường này, tựa hồ chỉ nữ tu tuyệt sắc đều có một ít câu chuyện mập mờ với Bạch Tiểu Thuần... Điểm này càng làm Tống Khuyết cảm khái vô hạn, chỉ cảm thấy trời xanh đặc biệt thiên vị Bạch Tiểu Thuần.
Hắn cố tình muốn cáo trạng để cô cô biết về Trần Mạn Dao, biết rõ Hồng Trần Nữ, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Bạch Tiểu Thuần liền thở dài, nội tâm của hắn đau khổ và biệt khuất, hắn phát hiện ánh mắt cô cô mang theo nhu tình mật ý tới tận cùng, hắn cảm giác mình đứng ở nơi này chẳng khác gì không khí, vì vậy tranh thủ tìm cới rời đi.
Sau khi rời khỏi động phủ của Tống Quân Uyển hắn mới cảm thấy thoải mái không ít, lắc đầu nhìn đệ tử Huyết Khê nhất mạch, hắn lập tức ngẩng dầu lên, kiêu ngạo của cường giả Nguyên Anh bộc phát, sau đó hắn tiếp nhận ánh mắt sùng bái và chào hỏi của các đệ tử thì mới lấy tự tin trở về.
Vào lúc này trong động Tống Quân Uyển, khi Tống Khuyết rời đi cũng chỉ còn lại hai người Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Quân Uyển, đã lâu không gặp, trước kia trên chiến trường gặp nhau vội vàng, giờ phút này ở chung một mình, Tống Quân Uyển nhìn Bạch Tiểu Thuần với ánh mắt đầy nhớ nhung.
Nhất là nghe được Bạch Tiểu Thuần kể chuyện của Tống Khuyết, trong đó ẩn chứa nguy hiểm khi Bạch Tiểu Thuần cứu giúp Tống Khuyết.
Tất cả những việc này nàng biết Bạch Tiểu Thuần cố ý khuyếch đại tác dụng của bản thân nhưng dù thế nào Tống Khuyết cũng an toàn trở lại, hơn nữa tu vi đột phá tới Nguyên Anh là đủ rồi.
Nàng ôn nhu sửa một ít nếp nhăn trên áo của Bạch Tiểu Thuần, lại không ngừng nói lời quan tâm, đã không có người ngoài nên nàng không phải xấu hổ.
Bạch Tiểu Thuần càng buông lỏng khi gặp mặt Tống Quân Uyển, hắn hưởng thụ Tống Quân Uyển che chở như đại tỷ tỷ, hai người cùng ngồi lên ghế, Bạch Tiểu Thuần hơi có nói khoác nhưng cũng nói một lần quá trình mình cứu Tống Khuyết cho nàng nghe.
Trong đó hắn trọng điểm nhấn mạnh tác dụng bản thân, rất có bộ dạng nhờ có mình cho nên Tống Khuyết mới được cứu thoát, đồng thời ánh mắt vụng trộm dò xét Tống Quân Uyển.
Tuy không gặp nhiều năm nhưng Tống Quân Uyển vẫn xinh đẹp như trước, dung nhan còn mang theo thành thục, lông mi lá liễu cong cong mang theo xinh đẹp khác thường, trong mắt ôn nhu như nước, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tim đập nhanh hơn vài phần.
Nhất là dáng người Tống Quân Uyển có lồi có lõm, rất là nóng bỏng, eo nhỏ mềm mại như cành liễu không xương, bờ mông đầy đặn mượt mà, trên người nàng sinh ra mị lực kinh người, bởi vì ăn mặc lớn mật cho nên Bạch Tiểu Thuần âm thầm nuốt nước bọt, nội tâm thầm hô yêu nghiệt, nội tâm cũng so sánh Tống Quân Uyển và Hồng Trần Nữ với nhau, cuối cùng hắn cũng phải cảm khái về dáng người hoàn mỹ thì Tống Quân Uyển càng tốt hơn.
Hắn cũng phát hiện mình thời gian gần đây không đúng, dường như từ sau khi xảy ra chuyện trong rừng khi ở Man Hoang, bị Hồng Trần Nữ cố ý đẩy ngã thì mình đã thông suốt hơn rất nhiều...
Dương như nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần vụng trộm dò xét mình, Tống Quân Uyển cảm thấy tim đập nhanh hơn một ít, nàng cố ý mỉm cười bình thản, đôi mắt đẹp giả vờ như không biết, thậm chí còn tận lực biểu hiện dáng người cho Bạch Tiểu Thuần nhìn.
Chờ đợi cả buổi nhưng phát hiện Bạch Tiểu Thuần chỉ nhìn lén mà không dám hành động gì, nội tâm Tống Quân Uyển căm tức, trong mắt có ít u oán, nhiệt tình giảm xuống, thậm chí trên sắc mặt còn mang theo chút lạnh lùng.
- Nếu không có việc gì thì ta còn muốn đả tọa một chút.
Bạch Tiểu Thuần nhìn vào trong mắt, cũng sững sờ, suy nghĩ mới vừa rồi còn tốt mà, nhất là bộ dạng nhiệt tình kia, hiện tại đảo mắt đã biến hóa, hắn thật sự không hiểu, nghĩ đến hiện tại muốn hỏi chuyện của Hầu Tiểu Muội có chút không tốt...
Vì vậy hắn nháy mắt vài cái và hỏi dò.
- Ah? Ta đây đi?
- Không tiễn!
Tống Quân Uyển nghe vậy oán khí trong lòng càng sâu, sau đó hừ lạnh lườm Bạch Tiểu Thuần.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần sững sờ không rõ, hắn thở dài, cảm thấy nữ nhân là sinh vật kỳ quái, Hồng Trần Nữ như vậy, Tống Quân Uyển cũng như vậy.
- Chẳng lẽ nữ nhân lớn tuổi đều như vậy?
Bạch Tiểu Thuần cũng phải thừa nhận điểm này, trong nội tâm vô hạn nhớ mong Hầu Tiểu Muội, hắn cảm thấy vẫn là Hầu Tiểu Muội nhu thuận.
- Ta đi thật đấy!
Bạch Tiểu Thuần sờ sờ cái mũi, hắn đứng lên, Tống Quân Uyển tức giận nhắm mắt không nhìn hắn.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy xấu hổ, trong lòng cũng có chút tức giận, hắn hất tay áo muốn rời đi nhưng lúc đi bảy tám bước lại nghe Tống Quân Uyển hỏi thăm.
- Lần này về tông trong bao lâu?
- Ta cũng không biết, sau khi giải quyết xong chuyện của tông môn, ta muốn đi Tinh Không Đạo Cực Tông.
Bạch Tiểu Thuần cũng tức giận, cảm thấy Tống Quân Uyển thật khó hiểu, lúc trả lời một câu lại đi thẳng.
Tống Quân Uyển nghe vậy mở mắt ra, nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, phát hiện hắn sắp rời đi, nhất là nghe được Bạch Tiểu Thuần nói thế thùi nàng ẩn ẩn hiểu ra, dùng tu vi và thiên tư của Bạch Tiểu Thuần, tuy Nghịch Hà Tông là nhà hắn nhưng hiển nhiên hắn vĩnh viễn không ở nơi này, sợ rằng hắn vừa rời đi sẽ rất lâu mới có thể trở về.
Nghĩ tới đây, nghĩ đến cảm giác khoảng cách lúc gặp nhau trên chiến trường, sâu trong mắt Tống Quân Uyển có chút giãy dụa, nàng ẩn ẩn cảm giác nếu lúc này mình không bắt được hắn, như vậy có lẽ... Theo thời gian trôi qua, khoảng cách sẽ càng ngày càng xa, chẳng những cảm giác sẽ nhạt đi, quan hệ giữa hai người cũng không còn.
Những năm qua tông môn bấp bênh nàng nhìn thấy quá nhiều sinh tử biệt ly, nàng không biết mình có thể đột phá Kết Đan bước vào Nguyên Anh hay không, cũng không biết trong tương lai mình có chết trận hay không.
Nàng chỉ hiểu những năm qua Bạch Tiểu Thuần là người duy nhất dám trêu chọc mình như năm đó, hết lần này tới lần khác lại không làm nàng phản cảm, thậm chí lần lượt xảy ra nhiều việc, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần càng khắc sâu trong đáy lòng của nàng.
Nghĩ tới đây ánh mắt Tống Quân Uyển giãy dụa và có quyết định, nàng vốn là ma nữ của Huyết Khê Tông, cũng không phải tông môn chính đạo như Linh Khê Tông.
Sau khi đã có quyết định rõ ràng, Tống Quân Uyển không do dự nữa, trong mắt dần dần sinh ra thần thái mê người, nàng duỗi người bày ra bộ dáng hoàn mỹ nhất của mình cho hắn xem, ngay cả lời nói mang theo ngữ khí lười biếng hấp dẫn người khác.
- Tiểu Thuần, ngươi tới, ta cho ngươi xem thứ này!
Lời của nàng lọt vào trong tai Bạch Tiểu Thuần giống như có bàn tay nhỏ bé bóp lấy trái tim của hắn, òoàn thân Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn hừ một tiếng và nói.
- Không xem!
Mặc dù hắn nói như thế vẫn dừng bước, đầu của hắn không khống chế quay ngược lại, hắn nhìn thấy Tống Quân Uyển bày ra tư thế mê người, nội tâm cũng kinh hoàng hoảng hốt, thời điểm hô to yêu nghiệt và cố ý bình ổn tâm tình.
- Nghe lời, tại sao còn không dám tới, sợ ta ăn ngươi hay sao.
Tống Quân Uyển nhìn hắn, nàng vẫy vẫy tay gọi Bạch Tiểu Thuần tới gần.
Trái tim Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn lại hừ một tiếng.
- Ta sợ ngươi?
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hắn lập tức đi tới bên người Tống Quân Uyển, hắn đứng trước mặt nàng và nói:
- Nói đi, ngươi muốn cho ta xem cái gì.
Tống Quân Uyển che miệng cười cười, đôi mắt mang theo gợn sóng giống như có thể dìm chết Bạch Tiểu Thuần, hắn nhìn thấy nàng như vậy thì hít thở dồn dập, đúng lúc này Tống Quân Uyển vỗ túi trữ vật, ngay sau đó trong tay nàng xuất hiện một viên thuốc.
- Ngươi xem, đây là cái gì?
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn lại bất mãn, hắn còn tưởng rằng Tống Quân Uyển muốn cho mình xem cái gì, hóa ra là một viên đan dược, nội tâm hắn nói thầm như thế, sau khi nhìn rõ viên đan dược, với tạo nghệ đan đạo của hắn hiện tại tự nhiên nhìn ra nó là đan dược gì.
- Đây là Phát Tình Đan a, ngươi như thế nào còn....
Bạch Tiểu Thuần vừa nói tới đây liền hít khí lạnh, hắn lập tức nghĩ tới Hồng Trần Nữ...
Nhưng vào lúc này. . . Tống Quân Uyển mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lớn gan, tay phải càng là nhẹ nhàng. . .
Sờ!
...