Thời gian trôi qua, một tháng rồi hai tháng, hai tháng này, Bạch Tiểu Thuần nhốt mình trong viện, mười cái lô to cả trăm trượng nóng hổi đỏ rực, tỏa ra nhiệt độ kinh người, thế mà Bạch Tiểu Thuần thấy vẫn còn chưa đủ, vẫn không ngừng bỏ thêm địa hỏa vào.
Để tăng hiệu quả, hắn còn đi tìm Bạch Lân, kêu đối phương sai cường giả tới giữ lửa lò đan cho hắn, Bạch Lân nghe xong chẳng hề do dự đồng ý ngay.
Thậm chí còn tự mình ra tay, phong ấn mười cái đại lô kia, sai mười tu sĩ nguyên anh tới đây, ngưng tụ Nguyên Anh chi hỏa, giữ lửa cho lò đan.
"Không biết sẽ luyện ra cái gì đây!" Bạch Tiểu Thuần nhìn mười nguyên anh như mười cây địa hỏa hình người mà suy nghĩ, hai tháng nay, Tụ Hồn đan của hắn từng mẻ từng mẻ ra lò, hầu như mỗi hôm đều có hơn vạn viên Tụ Hồn đan được luyện chế ra.
Những viên Tụ Hồn đan này sau khi được đám người Triệu Long khai lò thu thập, đều được đôi mắt vĩ đại trên tháp cao lạc ấn thần thức vào, sau đó mới được Bạch Lân sai tu sĩ tới lấy, đưa vào kho cất, chờ tới đại chiến sẽ lấy ra dùng.
Sở dĩ phải lạc ấn thần thức, là bởi vì phàm mỗi viên Tụ Hồn đan này đạt được chiến công, Bạch Tiểu Thuần đều sẽ được lĩnh khoảng ba phần thành tích.
Đây là ước định của hắn và Bạch Lân, Bạch Lân với tư cách là người ra định hướng, là quân trưởng, nên mọi chiến công của Bác Bì quân hắn đều được hưởng một phần, tu sĩ của các quân đoàn khác nếu dùng Tụ Hồn đan, chiến công mỗi một viên phải phân cho hắn ba thành chiến công.
Vì được phân chia chiến công, nên cả hai người đều làm rất nhiệt tình, Bạch Lân bảo vệ Tụ Hồn đan này rất kĩ, không dung thứ bất kì kẻ nào dám đánh chủ ý vào chúng, cho rất nhiều người tới bảo vệ Công Giáp các.
Luyện Tụ Hồn đan, nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng vẫn không lơ là tu hành, hắn không ngừng có được tài liệu tu luyện từ đổi chiến công và biển thủ khi yêu cầu dược thảo để luyện đan, thế nên tu vi của hắn không ngừng tăng trưởng, chỉ còn cách Kim Đan Đại viên mãn rất gần.
Món tiến triển nhanh nhất chính là Bất Tử Trường Sinh Công, dư dả mấy trăm năm hỏa hầu Địa Linh Căn đã giúp mang tới sinh cơ kinh người cho Bạch Tiểu Thuần, đến nay, chẳng những cả cánh tay trái đã luyện thành công, mà cánh tay phải cũng đã luyện được hơn phân nửa.
Mỗi ngày, Bạch Tiểu Thuần đều ăn Địa Linh Căn như thỏ gặm củ cải, lúc đang chế thuốc cũng thỉnh thoảng gặm mấy miếng, mười ngày sau, một buổi chiều, cả cánh tay phải của hắn cũng đã luyện thành công.
Khi hắn nắm chặt bàn tay lại, hắn cảm thấy như mình có thể túm được cả hư không, kéo nó ra, khiến cho hư không vặn vẹo.
"Hai tay, hai chân, đều đã tu thành!" Bạch Tiểu Thuần phấn khởi nhìn hai bàn tay của mình.
"Với ta, chỗ này quả thực là thánh địa, không kém gì Huyết Khê Tông." Bạch Tiểu Thuần kích động, tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công này là hao phí tài nguyên nhiều nhất, càng tu luyện về sau, yêu cầu càng khủng khiếp, hắn dư biết, nếu không nhờ có cơ hội này, với thực lực của hắn không có khả năng tu luyện bất tử cân tới được mức này.
Đây là lý do vì sao lúc hắn đã là Kim Đan hậu kỳ nhưng bất tử gân lại mới chỉ luyện được có một chân mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần không biết, Địa Linh Căn hắn ăn dạo gần đây đã chiếm hơn nửa số lượng dự trữ trong bảo khố của cả Tinh Không Đạo Cực Tông.
Đây chính là tích lũy trong suốt bao nhiêu năm của Tinh Không Đạo Cực Tông, lấy của cả đông mạch Tu Chân Giới mới có được, vì trong tu chân giới hiện nay, không ai có cách tạo ra được Địa Linh Căn, chúng lại sinh trưởng rất khó khăn, chỉ có ở trong một ít Bí Cảnh trên trăm năm trở lên mới có được một ít.
"Chỉ còn thân hình và cái đầu nữa thôi, nếu cứ theo tốc độ này, trong vòng vài năm nữa, bất tử gân của ta sẽ đại thành, có thể giúp ta đột phá tầng gông cùm xiềng xích thứ ba!" Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kích động, đắc ý với thực lực của bản thân, với thực lực hiện nay, dù ngay cả Triệu Thiên Kiêu Đại sư huynh ra tay, thì hắn cũng có khả năng chiến thắng.
"Ai nha, thật là muốn tìm một Nguyên Anh để luyện tay a." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, nhưng nhanh chóng biết mình nghĩ bậy, vội vàng hủy ngay ý nghĩ này đi.
"Không nên quá kích động. . ." Bạch Tiểu Thuần ho một cái, cảm giác mình hơi tự cao quá, vội điều chỉnh tâm tính, tiếp tục tu hành.
Lại một tháng trôi qua, một ngày, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi tu luyện, thì bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng trống trận liên hồi, vang khắp cả chủ thành, khiến các tu sĩ nghe thấy đều biến sắc, ngẩng phắt đầu lên.
Đám Triệu Long cũng biến sắc, mười tu sĩ nguyên anh thì giật mình, nhìn thẳng về phía đôi mắt vĩ đại trên tháp cao.
Tiếng trống này chính là từ bên trong đôi mắt vĩ đại kia truyền ra. . .
"Chiến Tiên Cổ!"
"Lâu lắm rồi không nghe thấy Chiến Tiên Cổ này!"
"Trống này vang, có nghĩa đại quân thổ dân hẳn đã vượt qua năm mươi vạn!"
Trong chủ thành vang lên những tiếng kinh hô, lộn xộn, tất cả tu sĩ nghe thấy tiếng trống, máu huyết trong người lập tức chảy nhanh hơn, chiến ý được kích thích, cả người rung lên vì kích thích, cả cơ thể như được kích phát, khiến tu vi bản thân của mọi người đều tăng lên.
Đây chính là uy lực của Chiến Tiên Cổ uy lực, không chỉ có thế, trên cơ thể những tu sĩ đang ở trên trường thành còn xuất hiện một vòng hào quang màu tím.
Vòng sáng này như hộ giáp, tăng sức phòng hộ cho mọi người, khiến cơ thể họ nhẹ nhàng đi một chút.
Tiếng kèn lệnh lảnh lót vang lên, tu sĩ ngũ đại quân đoàn ào ào bay thẳng tới điểm tập kết.
Bạch Tiểu Thuần lập tức đi ra khỏi viện, Bạch Lân từ xa phóng ào tới, nghiêm nghị nhìn Bạch Tiểu Thuần.
"Man Hoang xuất động thiên nhân cảnh đại năng, hơn trăm Luyện hồn sư, mấy nghìn hồn sư, và hơn trăm bộ lạc, ngưng tụ bảy mươi vạn thổ dân Cự Nhân, hung thú, và rất nhiều hồn triều đang chính diện giết tới!"
"Thiên nhân có lệnh, tất cả tu sĩ trong thành, tất cả chiến tu cùng chung sức chống lại!"
"Bạch Tiểu Thuần, ta phải đi chỉ huy toàn quân, không thể phân tâm lo cho ngươi được nữa, mọi việc ngươi phải cẩn thận." Bạch Lân nói xong, nhìn mười lò đan khổng lồ, nhưng những lò đan này đều vẫn còn đang trong quá trình luyện, chưa tới thời điểm phát nổ được, nên Bạch Lân quay người bay đi.
Đám Triệu Long đều đã mặc chiến giáp, ánh mắt đầy chiến ý nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Từ hồi họ đi theo Bạch Tiểu Thuần, họ đã không còn phải ra chiến trường, nay trống trận đã vang lên sục sôi, chiến ý của mọi người đều tăng lên tới cực hạn, mắt rực sáng.
Bạch Tiểu Thuần im lặng, khẽ vỗ túi trữ vật, những chiếc áo giáp, Pháp bảo, lọ đan dược, và cực nhiều phù văn ào ào bay ra.
"Ta là Bách phu trưởng của các ngươi, các ngươi đều là thuộc hạ của ta!"
"Trước nay ta không thưởng gì nhiều cho các ngươi, nhưng ta đều đã chuẩn bị sẵn, nay đại chiến đã tới, những Pháp bảo, đan dược, phù văn này đều là để cho các ngươi!"
"Mặc một lớp chiến giáp không đủ đâu, mỗi người mặc thêm mấy lớp cho ta, phải võ trang đầy đủ, mỗi người đều phải đội mũ phòng hộ, pháp bảo mỗi người ít nhất hai mươi món, để dù chỉ dùng pháp bảo tự bạo, cũng đủ cho các ngươi tha hồ giết địch!
Đan dược là đương nhiên không thể thiếu, để khôi phục, tu vi, để chữa thương, cả Độc đan, ta cũng đã chuẩn bị sẵn cả!"
"Tóm lại, khi các ngươi đi ra ngoài, các ngươi chính là đại diện cho Bạch Tiểu Thuần ta!"
"Ta còn chuẩn bị cho mỗi người các ngươi một trăm viên Tụ Hồn đan, ta chỉ có một yêu cầu dành cho các ngươi, đó là… nhất… định …phải. . . sống …sót!" Bạch Tiểu Thuần phất tay, mỗi người Triệu Long đều có một bình Tụ Hồn đan bay tới.
Đám Triệu Long giật mình nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy cảm kích, họ biết, những vật phẩm này đều là Bạch Tiểu Thuần dùng chiến công bản thân để đổi lấy.
Phẩm cấp của những món đồ này đều không tầm thường, giúp họ trở nên mạnh hơn hẳn so với những người cùng tu vi với họ.
"Xuất phát!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, sát khí trong người bùng ra, ánh mắt trở nên sắc bén dũng mãnh, hóa thành một làn cầu vồng, mang theo trăm người bay thẳng tới Trường Thành.