"Quả nhiên là một hảo hán!" Bạch Tiểu Thuần nhịn không được lại một lần nữa rung động. Hắn cảm giác mình đều đã làm đến bước này, nhưng tên Chu Nhất Tinh này vẫn mạnh mẽ cứng rắn như vậy. Loại hảo hán này cho hắn một cảm giác: trên thế gian này ngoài hắn ra sẽ không có một ai khác nữa. Nhưng mà hôm nay,ngay chỗ này, hắn thật không ngờ tới lại gặp một người hảo hán giống như hắn. Việc này làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy rất phấn chấn, khi hắn nhìn Chu Nhất Tinh hắn cảm thấy thật tâm đầu ý hợp.
Bạch Tiểu Thuần hít thật sâu rồi thở dài một tiếng sau đó nghiêm nghị nói: "Hảo hán, chuyện ngày hôm nay, Bạch mỗ ta thật xin lỗi ngươi. Vì biểu đạt ta đối với ngươi tôn trọng , ngươi yên tâm, ta nhất định thỏa mãn yêu cầu của ngươi, hơn nữa ta tuyệt mỹ sẽ không nhìn hình dáng thê thảm của ngươi." Hắn không đành lòng nhìn hảo hán rơi lệ”.
Bạch Tiểu Thuần nói: "Nếu ngươi có thể kiên trì qua một bước này thì Bạch mỗ sẽ không hỏi ngươi bất cứ vấn đề gì!”. Càng nhìn Chu Nhất Tinh, Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy hắn không hổ thẹn là một người đàn ông. Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái làm ra một quyết định , bằng tất cả lòng tôn trọng của mình, hắn đem bột phấn nhét vào miệng con heo ….
Sau khi ăn hết bột phấn, thân thể con heo phản ứng so với Chu Nhất Tinh còn nhanh hơn, nó run rẩy mãnh liệt nó đã hoàn toàn phê. Hai mắt nó liền lập tức đỏ lên, miệng nó gầm nhẹ liên tục khuôn mặt hiện lên vẻ dâm tà. Nó ngẩng đầu lên nhìn xung quanh tìm kiếm đối tượng để thỏa mãn dục vọng đang bốc ngùn ngụt trong cơ thể
Nhìn thấy một màn này, cả người Chu Nhất Tinh run rẩy không ngừng. Cho dù cứng rắn không mở miệng nhưng bây giờ hắn lại hét lên với tất cả nỗi sợ hãi.
Nhất là lúc con heo kia nghe được tiếng của Chu Nhất Tinh. Nó mãnh liệt quay người lại nhìn hắn. Dường như là nó đã gặp được một em heo cái rất là xinh đẹp , con mắt nó như muốn phóng hỏa bốn chân giãy giụa liên tục như muốn ngay lập tức lao tới chà đạp cho thỏa thuê. Miệng nó rống lên âm thanh thèm khát tột cùng làm Chu Nhất Tinh cảm giác toàn thân run rẩy.
Giờ phút này, nếu không phải Bạch Tiểu Thuần vẫn còn lấy tay đè lên lưng con heo không cho nó xổng ra. E rằng nó đã xông vào người Chu Nhất Tinh rồi.
Chứng kiến màn này màn, Chu Nhất Tinh thật hoảng sợ thét lên. Giờ khắc này hắn rên la thật thảm thiết. Sự sợ hãi vượt qua khỏi sự chịu đựng của hắn. Trong đầu hắn tưởng tượng ra một hình ảnh thật đẹp. Hắn đang nằm dưới bụng con heo kia, hình ảnh ngày càng rõ ràng và gương mặt thỏa mãn của con heo làm hắn rùng mình không dám tiếp tục tưởng tượng.
Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thuần thở sâu, trong mắt lộ ra quyết đoán, ẩn chứa kính nể, mang theo tiếc nuối, hắn mãnh liệt buông ra tay phải. Bạch Tiểu Thuần không hề khống chế con heo nữa, hắn quay người đi ra ngoài của động.
Hắn rất bội phục Chu Nhất Tinh, vì thế hắn hứa với y. Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình là một người rất giữ lời hứa, hắn nói không nhìn thì sẽ không nhìn. Hắn tiếc nuối,trong lòng có chút ít đau buồn.
Bạch Tiểu Thuần than thở "Ta không thể gặp hảo hán rơi lệ. . . Có thể ngươi vì sao phải bức ta như thế." Hắn lắc đầu liên tục, khi đi ra đến cửa động hắn đã nghe được tiếng gào thét hưng phấn của con heo cùng với sự chật vật né tránh và kêu la thảm thiết của Chu Nhất Tinh.
Chu Nhất Tinh run rẩy toàn thân, hắn dùng hết mọi thủ đoạn để né tránh con heo vừa kêu gọi Bạch Tiểu Thuần:"Bạch gia. . . Ta sai rồi, ngươi đừng như vậy, ngươi muốn hỏi điều gì, ta đều nói cho ngươi biết! !" Hắn hiểu rằng, chỉ cần bị con heo vồ được thì hẳn chỉ có tàn đời hoa thôi. Đến bây giờ hắn đã quên hẳn hình tượng rắn rỏi, kiên cường của mình. Hắn chỉ biết rên la đến thê lương, thảm thiết.
Khi Chu Nhất Tinh vừa nói ra, Bạch Tiểu Thuần dừng lại, trong mắt chợt hiện lên vẻ đắc ý, thần sắc lộ ra cuồng hỉ. Hắn liền quay người lại nhìn về Chu Nhất Tinh đang chật vật né tránh con heo hỏi: "Hảo hán, ngươi nguyện ý trả lời vấn đề của ta?".
Giờ phút này, Chu Nhất Tinh thật sự sợ hãi, nước mắt đều chảy ra. Hắn vừa chật vật trốn tránh con heo, trong miệng kêu la thảm thiết. Khi nghe Bạch Tiểu Thuần hỏi hắn chỉ vào con heo và nhìn về Bạch Tiểu Thuần rống to: "Ta nói, cái gì đều nói, ngươi nhanh khiến nó dừng lại! ! !"
Bạch Tiểu Thuần lại vui mừng, nhưng trong lòng hắn vẫn có một tia tiếc nuối. Khi hắn nhìn về phí Chu Nhất Tinh, hắn lắc đầu, thở dài. Hắn cảm giác rằng, từ nay thế gian này lại thiếu đi một người hảo hán.
"Nhìn đến, trong thiên địa này, đúng là vẫn còn chỉ có ta một cái hảo hán mà thôi." Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ một tiếng, trực tiếp bước tới trước mặt con heo nó lại. Sau đó xuất phân thân ra mang con heo bay về phía rừng rậm.
Khi nhìn thấy con heo đã bị mang đi. Toàn bộ người Chu Nhất Tinh đã không còn tý sức lực nào, hắn cụt hứng dựa lưng vào vách đá sau đó trượt xuống như một vũng bùn. Hắn thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch toàn thân mồ hôi rơi như mưa quần áo ướt sũng. Trong mắt hắn ánh lên một tia mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn. Khi hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần đôi mắt tràn ngập sợ hãi dường như hắn không phải thấy một người mà là thấy một cái kinh khủng nhất ác ma đang nhe răng cười với hắn.
Bạch Tiểu Thuần tranh thủ trấn an dỗ dành Chu nhất Tinh. Sau đó hắn ngồi xổm trước mặt Chu Nhất Tinh với một vẻ mặt thành khẩn và mong đợi hắn nói:"Ngươi xem, Chu Nhất Tinh, ta đối với ngươi thật sự không có ác ý, ta chỉ là muốn hỏi mấy vấn đề mà thôi, đến đến đến, ngươi nghe lời một ít, đem ngươi biết về cách điều chế nhiều màu lửa , tất cả từ một màu lửa bắt đầu, đều nói một lần."
Vừa nghe Bạch Tiểu Thuần nói xong, Chu Nhất Tinh mở to mắt há hốc mồm toàn thân ngây dại. Hắn thật không dám tin những gì mình vừa nghe được, để xác định hắn hỏi lại: "Ngươi. . . Ngươi muốn hỏi chính là cái này?"
Nhìn thấy biểu lộ của Chu Nhất Tinh, nội tâm Bạch Tiểu Thuần lộp bộp một tiếng, hắn đứng phắt dậy trở mặt cả giận nói:"Đương nhiên, ta hỏi chính là cái này, như thế nào đấy, ngươi chẳng lẽ muốn đổi ý! Ta còn chưa đem con heo kia đi xa đâu đấy. . ."
"Ta nói, ta nói! !" Chu Nhất Tinh rất là phẫn uất bực bội, hắn ngẩng đầu nhìn vách đá cố gắng kìm nén để không phải khóc rống nên. Hắn thật muốn nổi điên toàn thân hắn run rẩy cả lên. Hắn tưởng rằng đối phương muốn hỏi những chuyện tuyệt mật, có thể hắn thật không nghĩ rằng con ma này lại chỉ hỏi cách điều chế nhiều màu lửa. Phải biết rằng cách điều chế nhiều màu lửa từ một màu đến mười bốn màu hầu như tất cả luyện hồn thế gia đều có, thậm chí ở trong vương thành chỉ cần tốn một ít hồn dược cũng có thể mua được.
Nếu Chu Nhất Tinh sớm biết được thằng điên này hỏi những vấn đề này, hắn đã phun sạch ra rồi cần đếch gì kiên trì ngậm miệng. Vừa nghĩ tới những thống khổ mà mình mới trải qua hắn cảm thấy trời đất quay cuồng muốn chửi thề một cái. Có thể suy nghĩ kỹ một xíu, tâm thần Chu Nhất Tinh chấn động mãnh liệt. Hắn cảm thấy việc này có gì đó sai sai, tên họ Bạch này cũng là luyện hồn gia tộc không có khả năng không biết cách luyện chế nhiều màu lửa. Nếu như hắn biết rõ mà còn đi hỏi mình, mà bắt đầu lại không chịu nói toạc ra chỉ nói bóng gió đưa đẩy là muốn hỏi mình một vấn đề. Cái này rõ ràng là muốn chơi khăm mình, trêu ghẹo mình đây mà!
Chu Nhất Tinh càng nghĩ càng cảm thấy chính xác làm hắn tức giận đỏ cả mắt muốn chơi lại Bạch Tiểu Thuần. Hắn định kiên trì ngậm miệng để Bạch Tiểu Thuần tức tối nhưng có thể hắn vừa nghĩ đến ánh mắt đỏ ngầu thèm thuồng của con heo toàn thân hắn đều run lên thở cũng không nổi. Trong lòng hắn nguyền rủa Bạch Tiểu Thuần nhưng vẫn phải nói ra cách điều chế nhiều màu lửa từ một màu đến mười bốn màu.
Bạch Tiểu Thuần chấn động tinh thần , hắn lập tức lấy một quả ngọc giản ra chân thành lắng nghe, ghi chép cẩn thận. Thậm chí sau khi Chu Nhất Tinh nói xong hắn vẫn hỏi đi hỏi lại vài chỗ chưa hiểu, không ngừng xác minh. Cho đến khi Chu Nhất Tinh trả lời trôi chảy các vấn đề về sau hắn mới yên lòng vẻ mặt vui sướng hớn hở.
Một màn này, lại để cho nội tâm Chu Nhất Tinh chửi ầm lên lần nữa, cách điều chế hắn cho Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn là thật, dù sao đối phương cũng là luyện hồn sư hắn cũng không dám làm giả. Có thể hắn lại không nghĩ rằng đối phương lại nghiện chơi trò này làm bộ giả vờ giả vịt với hắn. Trong lòng Chu Nhất Tinh lại chửi bới Bạch Tiểu Thuần không biết bao nhiêu lượt, cái kiểu vũ nhục tâm trí này làm cho hắn càng nghĩ càng giận nghiến răng nghĩ thầm: " con bà nó chứ, lại làm bộ làm tịch".
Bạch Tiểu Thuần vui vẻ thu hồi ngọc giản, tiếp tục hỏi vấn đề khác, mỗi một vấn đề, cũng làm cho Chu Nhất Tinh cảm thấy thằng họ Bạch này đang đùa giỡn với mình. Nhất là bên trong vẫn xen lẫn không ít bừa bãi lộn xộn sự tình, đủ loại những vấn đề này, lại để cho Chu Nhất Tinh sờ không rõ đầu mối, nhưng trong lòng ngột ngạt , lại càng lúc càng lớn. Cho đến Bạch Tiểu Thuần lại hỏi một vấn đề. . .
"Không sai a, Chu Nhất Tinh, còn có cách điều chế mười lăm màu lửa đâu rồi, nói mau nói mau." Bạch Tiểu Thuần chờ mong nhìn về phía Chu Nhất Tinh.
Nghe đến đó, Chu Nhất Tinh rốt cuộc không nhịn được nữa , trong ánh mắt hắn như muốn phóng hỏa. Hắn cảm thấy hết chịu đựng nổi rồi dù phải trả giá bất cứ cái gì hắn cũng mặc kệ, hắn đứng lên gào vào mặt Bạch Tiểu Thuần.
"Họ Bạch kia, ngươi đừng tìm ta mà xạo khỉ rồi, giả bộ cái gì giả bộ! ! ! Ngươi không biết nơi này là Quỷ Vương thành sao, ngươi không biết Quỷ Vương là Tứ Đại Thiên Vương sao! ! Ngươi không biết Truyền Tống Trận sao! !"
"Ngươi cảm thấy như vậy thú vị sao! ! Ngươi rõ ràng còn hỏi ta năm nay bao nhiêu tuổi, hỏi ta có mấy cái đạo lữ, ngươi có ý tứ gì! !"
"Ngươi cũng là luyện hồn sư, ngươi không biết mười lăm màu lửa cách điều chế chỉ có ở đằng kia trong chút ít đại gia tộc mới có sao, chết tiệt, họ Bạch kia, ngươi muốn chơi ta tới trình độ nào! ! !" trong lúc Chu Nhất Tinh gào thét phẫn nộ nước mắt hắn lại chảy xuống.
Trận gào thét này lại để cho Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy lúng túng, hắn sờ lên cái mũi. Vừa rồi, trong những vấn đề hắn hỏi có rất nhiều cái là hắn giả bộ hỏi bừa, chính thức vấn đề hắn muốn biết được trộn lẫn trong những vấn đề lộn xộn hắn hỏi. Giờ phút này, khi thấy Chu Nhất Tinh muốn nổi điên hắn cười hắc hắc sau đó ra tay đập Chu Nhất Tinh hôn mê bất tỉnh.
Không có tiếp tục để ý đến Chu Nhất Tinh, thần sắc Bạch Tiểu Thuần lập tức nghiêm túc lại. Hắn đứng ở cửa động ngửa mặt nhìn lên bầu trời, đôi mắt thâm sâu suy nghĩ về những thông tin thu thập được. Sau đó, hắn thì thào nói nhỏ: "So với lúc đầu, Man Hoang thế lực kết cấu, lại là cái dạng này. . . Rất kỳ quái, vì sao tại Trường Thành, ta không nhìn thấy chút nào tin tức. . . Mà rất hiển nhiên, những chuyện này, căn bản cũng không phải là bí mật mới đúng, hẳn là bị người tận lực xóa đi rồi. . ."