Đội trưởng cũng nhíu mày nhìn Bạch Tiểu Thuần, dù sao Bạch Tiểu Thuần cũng là lính canh của đội chín, cho hắn thử một chút để biết khó khăn, về sau sẽ không nói khoác như vậy, hắn khoát tay và lên tiếng.
- Được rồi, Bạch Hạo, ngươi đã muốn thử một chút thì đi đi.
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy liền hất cằm lên, chắp tay sau lưng đi về phía Chu lão ma, đám lính canh ngục sau lưng hắn cũng dùng ánh mắt chế giễu nhìn sang, trong đầu nhìn thấy cảnh Bạch Tiểu Thuần thất bại quay về.
- Bạch Hạo trong truyền thuyết vô cùng tàn nhẫn, hiện tại không rõ vì sao hắn có thể tự tin như vậy.
- Nghe đồn Bạch Hạo am hiểu ẩn nhẫn, tại sao ta không nhìn ra hắn ẩn nhẫn cỡ nào?
- Hừ, Triệu Phong ta không thể hỏi ra, ngươi làm sao hỏi ra chứ?
Triệu Phong càng khinh miệt, hắn khoanh tay nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Người nơi đây không tin Bạch Tiểu Thuần có thể thành công, Bạch Tiểu Thuần nhích tới gần nhà tù, Chu lão ma ngẩng đầu nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, hắn lộ ra hàm răng vàng, trong mắt xuất hiện hào quang tham lam.
- Làn da trắng trẻo, nhìn rất non mềm, lão phu thích ăn nhất ba loại thịt, là trẻ mới sinh, nữ nhân xinh đẹp và nam nhân còn non, bé con ngươi phù hợp với tiêu chuẩn thứ ba.
Chu lão ma cười như điên.
- Nhìn thấy ngươi, lão phu cũng nhớ tới từng ăn thịt một Hồn Tu vào mười năm trước, hắn không khác gì ngươi, đều là trắng trẻo non mềm, bị lão phu hành hạ làm nhục sau đó cắn từng khối thịt trên người hắn, mùi vị này chính là mỹ vị nhân gian.
Nói xong, Chu lão ma còn liếm lên bờ môi, ánh mắt mang theo thần thái hưởng thụ.
Phồi hợp với bộ dạng lão ma, dường như hóa thành cơn gió lạnh thổi qua người đội viên đội chín, sắc mặt cả đám âm trầm, nội tâm mọi người run rẩy.
Chu lão ma cười quanh quẩn, Bạch Tiểu Thuần hít sâu vài hơi bình phục tâm tình, nội tâm run lên, trong đầu tưởng tượng hình ảnh kia, cảm thấy lão ma hiện tại vô cùng hung tàn, bước chân rục rịch.
- Bắt đầu lão phu ăn từng miếng, ăn tươi thân thể Hồn Tu trắng trẻo kia, sau đó ăn cái mũi, ăn con mắt...
Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần do dự, Chu lão ma như tìm được niềm vui, tiếng cười càng lớn, thậm chí hắn còn đứng lên.
Nghe những miêu tả của lão ma, nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động mãnh liệt, cảm thấy lão ma hiện tại chính là quái vật, suy nghĩ chuyện ép hỏi không thích hợp với bản thân, đang nghĩ ngợi có nên buông tha hay không, dường như Chu lão ma nhìn ra suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, thân thể như bộ xương lao tới song sắc, hắn hét lớn với Bạch Tiểu Thuần một tiếng.
Mặc dù tiếng rống như sấm sét, lúc trước Chu lão ma còn miêu tả đáng sợ, đột nhiên hắn gào lớn có tính uy hiếp nhất định, Bạch Tiểu Thuần cũng bị hoảng sợ.
- Tiểu oa nhi, sợ choáng váng đi, đến đến đến, để lão phu nếm thử ngươi một chút.
Chu lão ma cười như điên, dường như trêu đùa hí lộng tiểu oa nhi như thế trở thành niềm vui duy nhất của hắn trong ma lao.
Bạch Tiểu Thuần căm tức, hắn cảm giác mình thân là Kim Đan Đại viên mãn nhưng bị lão đầu hù dọa, hắn thẹn quá hóa giận và ngẩng đầu nhìn lên.
- Lão đầu nhi, đây là ngươi tự tìm! Đội trưởng, ngươi có thể mở cửa tù ra hay không?
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc nhìn sang đội trưởng.
Đội trưởng do dự một chút, tay phải bấm niệm pháp quyết điểm vào đầu lâu giam giữ lão ma, trong giây lát xuất hiện một khe hở, không đợi Chu lão ma lao ra, Bạch Tiểu Thuần đã cất bước đi vào trong phòng giam.
Trong chớp mắt hắn đi vào, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải và phất mạnh một cái, một đám sương mù màu đen bao phủ đầu lâu vào bên trong, người ngoài không nhìn rõ tình huống bên trong.
- Hắn muốn làm gì?
- Lại che dậy tầm mắt của chúng ta?Người đội chín đứng kinh ngạc bên ngoài đầu lâu, muốn tới gần nhìn chằm chằm vào ngục giam.
- Cố làm ra vẻ huyền bí!
Triệu Phong cười lạnh.
Cùng lúc đó trong phòng giam, Chu lão ma nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đi vào bên trong thì sững sờ, hắn liếm môi nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, hàm răng màu vàng còn chảy nước miếng.
- Không nghĩ tới tiểu oa nhi ngươi còn chút đảm lương, không phải nhìn thấy tu vi ta bị phong ấn hay sao.
- Đảm lượng của ngươi không nhỏ, chỉ cần ngươi cho ta ăn cánh tay của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết một chút manh mối bảo tàng của ta, thế nào... Một cánh tay, một chút manh mối, nếu để lão phu ăn tươi tứ chi của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết bốn manh mối.
Chu lão ma cười ha hả, dù tu vi bị phong ấn, hắn vẫn bất tuân như cũ, căn bản không đặt Bạch Tiểu Thuần vào mắt.
Hắn biết rõ những người này không thể giết, nhiều nhất chỉ nghiêm hình mà thôi.
- Ta không muốn biết bảo tàng gì cả!
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hắn cảm thấy lão ma đang làm nhục bản thân, giờ phút này hừ một tiếng, hắn vỗ túi trữ vật một cái, tay hắn xuất hiện viên thuốc.
Đó là... Phát Tình Đan!!
Nghe Bạch Tiểu Thuần nói thế Chu lão ma sững sờ, sau khi nhìn thấy viên đan dược, hai mắt hắn khinh miệt như cũ.
- Hình phạt đan? Thú vị.
- Hy vọng lát nữa ngươi còn cảm thấy thú vị.
Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ, hắn nâng tay phải búng Phát Tình Đan bay đi với tốc độ cực nhanh, Chu lão ma bị phong ấn tu vi, căn bản không thể né tránh, cho dù hắn ngậm miệng thì Phát Tình Đan trực tiếp phá vỡ bờ môi và hàm răng bay vào trong cổ, lúc này dược lực hòa tan ngay lập tức.
- Lão ma đầu, đã từng có người thừa nhận cực hình của Bạch mỗ trong hai canh giờ, đây đã là cực hạn, hy vọng ngươi có thể phá kỷ lục của hắn, kiên trì dài hơn một chút.
Bạch Tiểu Thuần hất cằm sau đó lãnh đạm lên tiếng.
Vào lúc này người trong đội chín không nhìn thấy tình hình bên trong ngục giam, bọn họ chỉ nhìn thấy sương mù đen kịt mà thôi, sương mù nồng đậm, cho dù dùng linh thức đảo qua cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ.
- Bạch Hạo đang làm gì?
- Hắn đang ở cùng trọng phạm, còn dùng sương mù che đậy, hắn có ý đồ gì?
- Không đúng...
Thời gian dần qua, đám lính canh ngục châu đầu ghé tai, có người khinh thường, có nhíu mày, ngay cả đội trưởng cũng nghi ngờ, cảm giác mình làm lúc trước có phần lỗ mảng.
- Lúc trước ta đã nói người này...
Triệu Phong cười lạnh, hắn khoanh tay trước ngực sau đó khinh miệt nhìn vào trong lồng giam, hắn nói chuyện được một nửa liền nghe tiếng gào thét điên cuồng, tiếng gào thét từ trong lồng giam bị sương mù che đậy truyền ra.
Tâm thần mọi người rung động khi nghe tiếng gầm, đó chính là giọng của Chu lão ma, dường như hắn thừa nhận áp lực tới cực hạn không thể phóng thích, chỉ có thể thông qua gào thét phát tiết.