Đám người quan sát bên ngoài đều đã nhìn thấy tất cả.
Khi Bạch Tiểu Thuần trong biển oan hồn kêu lên thảm thiết, ai nấy đều thần sắc cổ quái, cửa ải màu xanh vốn là khảo hạch khả năng kiên trì và giết oan hồn.
Bọn họ vốn tưởng với biểu hiện tuyệt luân của Bạch Tiểu Thuần những cửa trước, lần này sẽ lại có một biểu hiện đặc thù, ai ngờ, Bạch Tiểu Thuần lại kêu lên thảm thiết rồi bỏ chạy, làm bọn họ lúc đầu sững sờ, sau đó thì thở phào.
"Khó trách Bạch Tiểu Thuần phải dừng lại ở đây, thí luyện này nghe tới có liên quan tới Man Hoang, mục đích là giúp cho tu sĩ sớm làm quen với Man Hoang để chuẩn bị trước tinh thần, dù lại đại sư huynh Triệu Thiên Kiêu năm đó ở cửa này cũng phải dừng lại một lần, sau đó mới một hơi lấy được ngôi vị thứ nhất."
"Đúng vậy, ta cũng nghe nói như vậy, nghe nói oan hồn trong cầu vồng màu xanh này đều không phải oan hồn bình thường, mà đều là tới từ Man Hoang..."
" Bạch Tiểu Thuần có thể ngay trong lần đầu tiên xông Tinh Không Đạo Cực bảng đã tiến vào vị trí khoảng năm trăm, đã là vô cùng phi phàm, tên của hắn lần này hẳn là trước bốn trăm chín mươi! Vào thứ hạng trước năm trăm, đã không còn là thiên kiêu một Đường, mà đã là thiên kiêu một Vực, thân phận và địa vị đã hoàn toàn thay đổi!"
Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ngoài cửa lớn của Tinh Không Đạo Cực bảng, ai cũng nhìn hắn, kẻ hâm mộ, người ghen ghét, kẻ thì phức tạp.
"Bọn hắn... Đều là nhìn ta?" Bạch Tiểu Thuần chớp mắt, nhìn lên ngôi sao của mình, thấy mình đã được xếp vào danh sách thứ hạng trước năm trăm, thì mắt sáng rỡ.
"Hèn gì họ đều nhìn ta..." Bạch Tiểu Thuần ho khan, cảm thấy mình quá lợi hại, lập tức ưỡn ngực, bày ra tư thái mà bản thân cho rằng là giống thiên kiêu nhất.
"Thiệt là a, quá ưu tú, ài, ta đâu có muốn nổi tiếng, ta là con tin mà." Bạch Tiểu Thuần thầm sung sướng, cảm giác được bao người nhìn ngắm làm hắn lâng lâng, quên hết mọi chật vật trước đó, hất cằm, vung tay áo, nghênh ngang bước đi.
Trên đường hắn đi, mọi người đều tách ra nhường đường cho hắn, làm hắn rất khoái chí, vung tay lên chào hỏi.
"Chào mọi người." tiếc là ở đây không có nhiều người lắm a...
"Nếu người nhiều hơn nữa chút ít thì tốt biết mấy." Bạch Tiểu Thuần có chút tiếc nuối, chậm rãi đi xa, trong đám người, có một cô gái, mỉm cười nhìn theo hắn.
Cô mặc áo bào màu lục, xung quanh không có ai dám tới gần cô, vì quanh cô luôn có những cơn gió lạnh quỷ dị, làm người ta không thoải mái, tâm thần không tập trung.
Cô cười, trong mắt lấp lánh.
"Ừ, ra vẻ rất khá." Cô gái ngẩng đầu, nhìn cánh cửa của Tinh Không Đạo Cực bảng.
Cô là Công Tôn Uyển Nhi!
Từ lúc tới Tinh Không Đạo Cực Tông, cô và đám Bạch Tiểu Thuần đã chia tay, cô đã sớm tới Không Vực cầu vồng, còn trở thành đệ tử áo lục, lúc này, cô rõ ràng rất có hứng thú với Tinh Không Đạo Cực bảng.
Bạch Tiểu Thuần chậm rì rì tiêu sái bước đi Vạn Tinh Thải Hồng Thượng, gặp ai, hắn cũng ho khẽ để nhắc nhở người ta về sự hiện hữu của mình, đến khi về tới Không Vực cầu vồng, vừa đi ra Truyền Tống Trận, đã nghe thấy những tiếng kinh hô.
"Là Bạch Tiểu Thuần!"
"Xếp hạng trước bốn trăm chín mươi trong Tinh Không Đạo Cực bảng!"
Đám người xếp hàng ngoài Truyền Tống trận đều nhìn hắn đầy hâm mộ và cuồng nhiệt.
"Chào mọi người!"
"Mọi người khổ cực."
"Các đạo hữu, đây không phải huy hoàng của một mình ta, đây là vinh quang của Không Vực chúng ta!"
Mỗi một câu nói của hắn, đều gây nên những tràng tiếng hô vang, nhưng Bạch Tiểu Thuần ở lại đây quá lâu, khiến tu sĩ nơi này dần dần đều ngơ ra nhìn hắn, ánh mắt họ đã bắt đầu có vẻ kì quái.
"Tên Bạch Tiểu Thuần này, sao hắn không đi đi?"
"Bộ dáng của hắn… nhìn kì kì sao á, sao ta cứ cảm thấy hắn với các thiên kiêu.. không có giống nhau…"
Thấy mọi người nhìn mình cổ quái, Bạch Tiểu Thuần đành buồn rầu rời khỏi Truyền Tống Trận.
"Tinh Không Đạo Cực Tông truyền tin quá chậm, không được, ta phải nghĩ ra một cách." Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy một chuyện huy hoàng như vầy, nhất định phải làm cho tất cả mọi người biết mới phải.
"Hứa Bảo Tài rất giỏi mấy việc này, để hắn lại dưới ấy quá lãng phí." Bạch Tiểu Thuần lập tức truyền âm cho Hứa Bảo Tài, bảo tên kia sắp xếp phi thăng.
Hứa Bảo Tài nghe vậy cũng vui vẻ, cảm thấy tài năng của năng của mình rốt cuộc cũng có chỗ để thể hiện, bèn trả lời ngay.
"Thiếu tổ, ngươi đừng lo, Hứa Bảo Tài ta chính là giỏi môn đó nhất, theo ta thấy sẽ có người tới bái phỏng ngươi nhanh thôi, ngươi nhất định phải nhớ tới lúc đó, phải thể hiện là mình rất không cam lòng, rằng ngươi sẽ tiếp tục xông bảng, ngươi càng như vậy, người ta mới càng nghĩ ngươi là người có tiềm lực vô hạn, vạn lần không được khoe khoang với người tới bái phỏng nghe không."
Bạch Tiểu Thuần nghĩ nghĩ, thấy Hứa Bảo Tài nói quá đúng, bèn đi ra mở cửa, đứng đó theo dõi động tĩnh xung quanh.
"Ài, Hứa Bảo Tài nói, chắc mấy ngày tới sẽ có rất nhiều người tới bái phỏng ta." Bạch Tiểu Thuần than khẽ, lôi pháp kính ra, soi soi mặt mình, sau đó cất gương, bày ra dáng vẻ nghiêm nghị thâm trầm, ánh mắt thâm sâu, nhìn lên trời như đang ngộ đạo.
Không bao lâu, vài đạo cầu vồng cấp tốc bay tới, chính là hai người Thần Toán Tử, Trương Đại Bàn, tu vi Trương Đại Bàn là Trúc Cơ Đại viên mãn, quanh người có một ít sương mù, chúng như hư ảo, nhưng lại ngưng tụ bên ngoài người hắn, trông rất kỳ dị.
Thần Toán Tử là Kết Đan sơ kỳ, hai người tới gần, thấy dáng vẻ tạo hình của Bạch Tiểu Thuần thì lắc đầu.
"Thiếu tổ..."
"Tiểu Thuần..." hai người Trương Đại Bàn vừa mới tới gần, còn chưa kịp nói gì, Bạch Tiểu Thuần đã phất tay áo, ánh mắt ra vẻ quyết liệt, không cam lòng.
"Các ngươi không cần khuyên ta!"
Trương Đại Bàn và Thần Toán Tử đều sửng sốt.