Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266: Ta đã trở về!

Không ở lại Thủy Nguyệt gia tộc lâu, hoàng hôn cùng ngày, Thủy Nguyệt gia tộc đã tặng hậu lễ, cẩn thận cung kính tiễn đưa Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang tiêu sái rời đi, sau khi bay mấy canh giờ, đã tới gần Lạc Trần sơn mạch.

Hắn bay càng thêm vội vã, vừa bay, vừa cẩn thận tỏa ra linh thức kiểm tra, Bạch Tiểu Thuần phát hiện Lạc Trần sơn mạch có hơi khác so với lúc trước.

Hình như có một luồng khí tức kinh người đang ẩn trong sơn mạch, dù không bộc phát, nhưng cũng đủ làm cho Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía.

"Chuyện gì xảy ra..." Bạch Tiểu Thuần hít sâu, càng thêm cẩn thận, cho đến đêm khuya, cuối cùng cũng nhìn cảnh một cảnh làm hắn chấn kinh.

Ở gần đó có một màn sáng trong suốt mà nhìn từ xa không thể nào thấy được, nó chắn ngang bên trên Lạc Trần sơn mạch, tạo thành một bức tường ánh sáng cực lớn!

Lạc Trần sơn mạch dài bao nhiêu, thì bức tường ánh sáng này lớn bấy nhiêu, ngăn đôi ngay tại chỗ giao giới giữa Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông, màn sáng này, Bạch Tiểu Thuần không cần lấy mình ra kiểm tra, cũng đoán ra nó rất mạnh, hắn mà cố ép xông qua, nhất định sẽ hình thần câu diệt, hồn phi phách tán.

Bạch Tiểu Thuần biến sắc, ngắm nghía kĩ lưỡng, cảm nhận được đằng sau màn sáng có chấn động của công pháp Linh Khê Tông.

"Lạc Trần sơn mạch... Phòng tuyến mạnh nhất của Linh Khê Tông dùng để đối kháng Huyết Khê Tông!" Bạch Tiểu Thuần tâm thần chấn động, hắn nhớ tới lời đồn về Lạc Trần sơn mạch đã được nghe thấy hồi còn ở Linh Khê Tông.

Nghe đồn, sơn mạch này vốn chính là một cái phòng tuyến, là Linh Khê Tông vạn năm xây dựng nên...

"Hồi còn ở trong Huyết Khê Tông, không cảm giác được nhiều sự thay đổi của thế giới bên ngoài, không ngờ... chiến tranh giữa Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông đã thành lửa sém lông mày... màn sáng này xuất hiện, đã chứng minh điều này." Bạch Tiểu Thuần im lặng một lúc, khẽ quay đầu lại nhìn hướng Huyết Khê Tông.

Sau nửa ngày, xác định chung quanh không có ai, hắn mới hít sâu, giơ tay phải lên, tháo mặt nạ ra, để lộ gương mặt thật!

Cất mặt nạ đi, Bạch Tiểu Thuần hất tay áo, huyết khí của Huyết Khê Tông bị Bất Tử Trường Sinh Công vận chuyển, làm cho rụt lại, không còn lộ ra nữa, cùng lúc, Tử Khí Thông Thiên Quyết, từ trong Linh Hải bùng ra, sau đó, Bạch Tiểu Thuần bước tới màn sáng.

Ngay lúc chạm vào màn sáng, một luồng ý chí kinh người lạnh lẽo quét qua người Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần không nhúc nhích, trong lòng hồi hộp.

May là chỉ sau mấy lần hít thở, ý chí lạnh lẽo kia lặng lẽ tiêu mất, Bạch Tiểu Thuần lại khôi phục hành động, bước ra khỏi màn sáng.

"Cái đó hẳn không phải là thần thức của lão tổ, mà là trận linh của trận pháp!" Bạch Tiểu Thuần sợ hãi quay đầu lại nhìn màn sáng sau lưng, hít vào một hơi, nhìn quanh, nơi đây không còn là màu đỏ, mà là màu xanh biếc vô biên.

"Bạch Tiểu Thuần ta... Đã trở về!" Bạch Tiểu Thuần thì thào, thân thể nhoáng một cái, hóa thành cầu vồng vọt đi, Tử Khí Thông Thiên Quyết trong cơ thể toàn lực vận chuyển, hào quang màu tím mãnh liệt từ trên người hắn bùng ra, nhuộm bốn phía xung quanh thành màu tím.

Trong mi tâm hắn, con mắt thứ ba mở ra, cả trời đất hiện ra đầy màu sắc, hắn không cần phải che giấu nữa, bấm pháp quyết chỉ một cái, tử khí hóa đỉnh hàng lâm, kinh Thiên động Địa, Bạch Tiểu Thuần vung tay áo, hơi nước tản ra khắp nơi, Thủy Trạch quốc độ... hàng lâm.

Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to, cảm giác không chút cố kị làm cả thể xác lẫn tinh thần của hắn vô cùng sung sướng.

"Lý thúc, Trương Đại Bàn, Hầu tiểu muội, Hầu Vân Phi, Hứa Bảo Tài, Chưởng môn sư huynh, Thiết Đản... Ta đã trở về! !" Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn, tốc độ nhanh hơn, phá vỡ bầu trời, bay nhanh đi xa.

Trên đường, lúc nghỉ ngơi hắn còn lấy ra Quy Văn nồi, nhìn cái nồi mà xúc động thật lâu.

"Trong Huyết Khê Tông ta không dám dùng, bây giờ rốt cuộc cũng có thể đi luyện linh bốn lần rồi! !" Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, hắn đã sớm thu thập rất nhiều tài liệu cho luyện linh lần bốn, lúc này không còn chút chần chừ, lập tức luyện linh.

Mọi Pháp bảo đều nhanh chóng được luyện linh bốn lần, nhất là chiêu bài Pháp bảo Tiểu Mộc kiếm, sau khi luyện linh lần bốn, nó không còn giống gỗ, mà có màu vàng kim!

Kim Ô Kiếm cũng vậy, hào quang tỏa ra chói mắt, đồng thời tản mát ra khí tức ác liệt, làm cho Bạch Tiểu Thuần cũng phải kinh hãi.

Cái đèn lồng Tống gia lão tổ cho, Bạch Tiểu Thuần cũng xách ra luyện, luyện xong, ngân quang văn lóng lánh, Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay, cảm nhận được khí tức bên trong đèn làm da đầu hắn cũng phải tê dại.

"Bây giờ ta đã rất mạnh mẽ... tới mức ngay cả chính ta cũng phải sợ hãi bản thân." Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, cẩn thận cất đèn lồng đi, vui vẻ bay về Linh Khê Tông.

Trên đường hắn nhớ tới tiểu Ô Quy, nên lôi nó ra, theo thói quen lắc nó mấy cái, nhìn đầu đuôi và tứ chi của tiểu Ô Quy va đập vào mai, phát ra âm thanh đùng đùng.

Khi thì lại níu lấy cái đuôi của tiểu Ô Quy kéo mạnh ra một cái, phát hiện ra cái đuôi này có thể kéo vô cùng dài, vừa thả tay, liền phịch một tiếng bắn trở về.

"Còn có thể như vậy?" Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, tóm lấy bốn cái chân hết sức kéo ra, sau cùng tóm lấy cái đầu, kéo mạnh, a ha, rõ ràng cũng có thể lôi ra rất dài.

Bạch Tiểu Thuần nắm lấy tiểu Ô Quy quất mạnh vào một chỗ núi đá như đang dùng vũ khí, nổ đùng một tiếng, núi đá cứng rắn vỡ vụn, mà tiểu Ô Quy lông tóc không tổn hao gì.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tiểu Ô Quy này không đơn giản, nên trên đường đi thường lôi nó ra khi lắc, khi kéo, khi ném khi quất rất vui tay, mấy hôm sau, lúc hắn đang lắc tiểu Ô Quy, thì mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm ngát.

Mùi thơm này mặc dù nhạt, nhưng sau khi Bạch Tiểu Thuần hít vao, tu vi trong người trong chớp mắt trở nên sinh động hẳn lên, hắn vừa mới vận chuyển, vô số linh khí khắp chung quanh lập tức bị hút vào trong người, Linh Hải truyền ra chấn động kinh người.

"Hả?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, muốn thử lại lần nữa, nhưng tu vi đã trở lại bình thường, hắn quan sát kĩ, phát hiện chỉ một lần vận chuyển vừa rồi, đã bằng hắn tu luyện như bình thường một tháng.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, nhìn chằm chằm tiểu Ô Quy.

"Chẳng lẽ nó đúng là Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật..." tim Bạch Tiểu Thuần đập thình thịch, nhớ tới đủ màn kì dị của tiểu Ô Quy, tay không ngừng lắc mạnh.

Nhưng tha hồ lắc cỡ nào, cái mùi thơm kia cũng không xuất hiện nữa. Bạch Tiểu Thuần không cam lòng, trên đường không ngừng lay lắc, rốt cuộc đến ngày thứ ba, từ trong cơ thể tiểu Ô Quy lại xịt ra mùi thơm.

Bạch Tiểu Thuần vội hít sâu vào, tu vi lại bộc phát, linh lực trời đất như bị hút, điên cuồng vọt tới, tạo thành một vòng xoáy thật to.

Những gia tộc tu chân gần đó có người thấy được, không thể không há hốc mồm.

Bạch Tiểu Thuần vui sướng, ngửa mặt lên trời cười to.

"Ha ha ha, Bạch Tiểu Thuần ta quả là thông minh a, không làm uổng phí công sức, tiểu Ô Quy này đúng là bảo bối, rõ ràng có thể giúp ta tu hành nhanh hơn." Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn đã hạ quyết tâm, mỗi ngày sẽ lôi tiểu Ô Quy ra lắc một lần.

Lại đi qua mấy ngày, rốt cuộc cũng tới ngày Bạch Tiểu Thuần nhìn phương xa, thấy được sơn môn Linh Khê Tông, thấy ba núi bờ Nam, bốn núi bờ bắc, Chủng Đạo sơn vượt qua ngay giữa Thông Thiên Hà, trên mỗi đỉnh núi đều có ánh sáng tỏa ra...

Một cỗ uy áp và chấn động từ Linh Khê Tông đang không ngừng khuếch tán ra ngoài.

Bạch Tiểu Thuần kích động, cầm lấy tiểu Ô Quy lắc mạnh.

"Rốt cuộc đã trở về... Còn nhớ năm đó lúc ta rời đi, bao nhiêu là người không nỡ rời xa ta..."

"Mấy ngày ta đi vắng, những người kia nhất định rát nhớ ta... Không biết Lý thúc bế quan như thế nào..." trong lòng Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, rất nhớ Lý Thanh Hậu.

Hắn lắc mạnh tiểu Ô Quy, tốc độ tăng nhanh hơn, hóa thành một làn cầu vồng bay thẳng tới sơn môn Linh Khê Tông.

Vừa mới tới gần, lập tức có bốn đạo cầu vồng từ trong sơn môn bay ra, một tiếng quát khẽ.

"Người đến dừng lại!"

Trong bốn tu sĩ bay ra, có một người là Ngưng Khí Đại viên mãn, ba người khác đều là Ngưng Khí tầng năm sáu, tay đã sẵn sàng thi triển thuật pháp, mắt sáng rực nhìn Bạch Tiểu Thuần, bốn người sững sờ.

Nhất là lão đại trong đám, mắt trợn to, cả người run run, chính là Trần Phi...

"Bạch Tiểu... Bạch sư thúc!" Trần Phi thất thanh, may hắn phản ứng nhanh, vội vàng đổi kiểu xưng hô, ôm quyền chào, ba người kia cũng sửng sốt, cúi người bái kiến Bạch Tiểu Thuần.

"Không tệ không tệ, mọi người hãy cố gắng tu hành." Bạch Tiểu Thuần cực kì đắc ý, cảm thấy đây mới đúng là nhà của mình nha, nên lập tức bày ra bộ dáng tiền bối, khẽ gật đầu tán thưởng, kéo bốn người đi vào trong sơn môn.

Trận pháp Linh Khê Tông không hề cản Bạch Tiểu Thuần, nên chỉ sau chốc lát, Bạch Tiểu Thuần đã bay vào Linh Khê Tông, nhìn bờ Nam quen thuộc, nhìn người ra vào huyên náo, những bóng người bay tới bay lui, cũng nhìn thấy Thanh Phong sơn, Tử Đỉnh Sơn, Hương Vân Sơn, nhìn xuống khu vực đệ tử ngoại môn dưới núi, nhìn những con chim phượng bay trên trời, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy vô cùng thân thiết, hắn cảm thấy cần phải đi làm cho tất cả mọi người biết rõ, Bạch Tiểu Thuần mà họ không nỡ rời xa, đã trở về!

"Chư vị đồng môn, Bạch Tiểu Thuần ta... Đã trở về! !" Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung, ngửa mặt lên trời la lớn, thanh âm như lôi đình nổ vang, truyền khắp cả bờ Nam...

Nghe thấy tiếng Bạch Tiểu Thuần, Trần Phi đầy đồng cảm nhìn xuống bờ Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK