Hầu như ngay lúc Triệu Thiên Kiêu ra khỏi phòng, cửa phòng Trần Nguyệt San cũng mở ra, Trần Nguyệt San mặc trang phục giống hệt hôm qua, lười biếng đi ra.
Cô theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy Triệu Thiên Kiêu...
Hôm nay Triệu Thiên Kiêu không còn mặc màu hồng nhạt, mà đổi thành một bộ bào trắng, đầu đội mũ thư sinh, khí chất hoàn toàn khác hẳn hôm qua và những hôm trước.
Dáng vẻ nho nhã, đầy học thức, một thân chính khí thay cho tư thế lãnh khốc trước mặt, nét mặt tươi tỉnh, tuy có hơi cứng ngắc, nhưng rõ ràng ấm áp hơn trước rất nhiều.
Kinh người nhất là trong đôi mắt hiện rõ vẻ thâm tình, cái này thì không cần Bạch Tiểu Thuần phải dạy, tự Triệu Thiên Kiêu cũng làm ra được.
Hắn đứng ngoài cửa phòng, như một thư sinh đang chuẩn bị rời nhà đi thi, lúc Trần Nguyệt San nhìn thấy hắn, thì hắn cũng nhìn thấy cô, bốn con mắt nhìn nhau.
Trần Nguyệt San không khỏi ngây ra, theo bản năng lùi lại, định rời đi, nhưng lại cảm thấy là lạ, nên quyết định quay trở vào phòng, đóng phịch cửa lại.
Triệu Thiên Kiêu cố gắng kềm chế bản thân, nhận ra mình không còn quá sức kinh hoảng như ngày hôm qua, bèn tiếp tục tự cổ vũ bản thân, sau này mình sẽ khá hơn, sau đó cũng quay trở vào phòng.
"Đại quan nhân không thích, thư sinh cũng không thích, Tiểu Thuần nói đúng, ta quả thực phải đổi sang kiểu khác..."
Ngày thứ ba... Sáng sớm, khi Trần Nguyệt San ra khỏi phòng, cô không nhịn được nhìn qua cửa phòng Triệu Thiên Kiêu, và nhìn thấy hắn...
Lần này là một thanh áo giáp, sau lưng cắm một thanh đại kiếm, toàn thân sát khí đằng đằng, như một Tướng Quân cái thế anh hùng.
Hình tượng này làm Trần Nguyệt San lần nữa há hốc mồm, lần này cô hoàn toàn ngơ ngẩn, trong lòng đầy tò mò, muốn đi qua hỏi Triệu Thiên Kiêu chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà lại thấy ngài ngại, xấu hổ không thốt được ra lời, nên sau một lúc lần chần, cô lại quay vào trong phòng.
"Triệu sư huynh, cố gắng lên, huynh sắp thành công rồi, nhìn Nguyệt San sư tỷ mà xem, tỷ ấy quên việc muốn đi ra boong tàu luôn, điều này chứng tỏ huynh đã thành công làm cho tỷ ấy chú ý rồi đó!" Bạch Tiểu Thuần kích động truyền âm.
Triệu Thiên Kiêu cũng vui sướng, hắn cũng nhìn ra bầu không khí giữa mình và Trần Nguyệt San hình như đã có cái gì đó thay đổi, trong lòng càng thêm tin tưởng Bạch Tiểu Thuần, quay vào chuẩn bị cho hình tượng của sáng mai.
Ngày thứ tư... Trần Nguyệt San chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn theo đúng thời gian biểu, mở cửa phòng đi ra, lần này không phải là cô định đi ra ngoài, mà chỉ là trong lòng tò mò, muốn xem hôm nay Triệu Thiên Kiêu nổi cơn thế nào mà thôi.
Vừa ra khỏi, còn chưa kịp nhìn qua, đôi mắt cô đã bị một bộ trang phục đẹp đẽ ngoài hành lang làm cho hoa mắt, Triệu Thiên Kiêu ngày hôm nay đã trở thành một bậc phú hào.
Khắp người treo đầy linh châu bối bảo, tay đeo một đống cả ba chục cái trữ vật giới chỉ, mỗi ngón đeo ít nhất là ba cái, hai cánh tay đeo đầy vòng tay trữ vật...
Bộ dáng thìngạo khí lăng vân, tựa hồ trên khắp thiên hạ này, chỉ có ta là phú hào đệ nhất, khiến mắt hạnh của Trần Nguyệt San không thể không trợn tròn, ai da, Triệu Thiên Kiêu mắc bệnh rồi, còn không nhẹ nha...
Trần Nguyệt San vội vàng thụt về phòng, mắt đảo quanh, nghĩ lại chuyện mấy ngày nay, tim đập nhanh lên hẳn.
"Tiểu Thuần, thôi rồi, ta đã nói rồi, Nguyệt San sư muội không phải là nữ tử thô tục mà, ta... Ta không nên ăn mặc như thế này!" Triệu Thiên Kiêu mặt mày đưa đám, bực bội đi lại trong phòng.
"Bình tĩnh, cái này của chúng ta gọi là lạt mềm buộc chặt, chỉ có hôm nay ăn mặc như thế này, thì ngày mai mới làm nổi bật, mới tạo nên rung động, ta đã nghĩ dùm huynh rồi, yên tâm đi, sáng mai, chúng ta sẽ ra đòn sát thủ!!" Bạch Tiểu Thuần run run.
"Đòn sát thủ?" Triệu Thiên Kiêu dừng phắt lại, nhìn vào trong gương, hai mắt sáng lên.
"Đúng vậy, qua mấy ngày quan sát, với mấy chục năm kinh nghiệm tung hoành tình trường của tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta, ta đã hoàn toàn nhìn thấu Nguyệt San sư tỷ!" Bạch Tiểu Thuần cười hỉ hả, nhưng trong lòng thì kêu trời, cảm thấy cái kế hoạch này rõ ràng là ra kết quả không như mình suy nghĩ.
theo hắn nghĩ, cách ăn mặc bốn ngày này có lẽ sẽ làm Trần Nguyệt San ưa thích, nhưng kết quả là nhìn kiểu nào cũng không nhìn ra được manh mối trên mặt Trần Nguyệt San.
"Có vẻ tỉ ấy thích, nhưng mà cũng có vẻ là không thích..." Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt , quyết định ra tuyệt chiêu.
Một đêm ấy, Triệu Thiên Kiêu thật vất vả chờ đến khi trời sáng, hắn không ngừng vỗ vào ngực tự động viên bản thân, đến thời điểm quyết định, hắn mãnh liệt vọt ra khỏi phòng.
Ra ngoài hành lang, Triệu Thiên Kiêu dậm mạnh chân, bắt đầu... Cởi quần áo.
Từng món một được hắn cởi ra, lộ ra nửa thân trên cường tráng, lấy dầu thuốc Bạch Tiểu Thuần đưa vội vàng bôi lên người, khiến cơ thể trông to lớn, vững chãi, mạnh mẽ hẳn lên.
Thên hình hoàn mỹ, cơ bắp mạnh mẽ, khiến mị lực nam nhân của Triệu Thiên Kiêu tỏa ra bừng bừng...
Đây chính là đòn sát thủ mà Bạch Tiểu Thuần nghĩ ra cho Triệu Thiên Kiêu!
Triệu Thiên Kiêu cũng hẳn váng đầu rồi, nếu không đã không có khả năng làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ hắn đã không còn đường lùi nữa, đành phải nghiến răng mà bước tiếp, đặt hết hy vọng lên người Bạch Tiểu Thuần.
Thậm chí còn bày ra mấy cái tư thế của được Bạch Tiểu Thuần dạy... Không lâu sau, Trần Nguyệt San mở cửa phòng, cẩn thận thò đầu ra, liếc nhanh qua cửa phòng của Triệu Thiên Kiêu, thấy Triệu Thiên Kiêu ở trần, lại còn bày tư thế, Trần Nguyệt San hoàn toàn bối rối.
"Triệu... Triệu sư huynh... Huynh... Huynh làm sao thế?" Trần Nguyệt San rốt cuộc không nhịn được, ngơ ngẩn hỏi.
Nghe cô lên tiếng, Triệu Thiên Kiêu kích động thiếu chút nữa không khống chế nổi bản thân, may mà hắn vẫn còn nhớ lời được dặn của Bạch Tiểu Thuần, không nói gì, mà chỉ vẫn duy trì bài tạo hình của mình, nghiêng đầu nhìn Trần Nguyệt San.
Đôi mắt nóng bỏng của hắn làm trái tim Trần Nguyệt San bỗng nhiên đập nhanh lên hẳn, mặt chẳng hiểu sao lại ửng lên hồng, hoảng hốt thụt trở về phòng.
Thấy Trần Nguyệt San như thế, Triệu Thiên Kiêu không còn kềm chế được nữa.
"Tiểu Thuần, ta thành công rồi, ha ha, ngươi có nhìn thấy không, cô ấy chẳng những nói chuyện với ta, mà còn nhìn ta mấy lần, còn đỏ mặt nữa!"
"Vậy là được rồi! Như vậy chứng tỏ Nguyệt San sư tỷ thích bộ dáng khôi ngô a." Bạch Tiểu Thuần vỗ đùi phấn khởi, cố gắng của hắn đã có tiến triển.
"Ta thực không biết thì ra Nguyệt San sư muội thích ta với dạng này." Triệu Thiên Kiêu vui vẻ, đi tới đi lui trong phòng, mắt rực hào quang sáng ngời.
" Tiểu Thuần ngươi quả là lợi hại, ha ha." Triệu Thiên Kiêu rất cao hứng.
"Đương nhiên, đây là đòn sát thủ của tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta cơ mà!" Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý.
"Nhưng huynh cũng đừng cao hứng quá sớm, đây vẫn mới chỉ là bước đầu tiên, bây giờ huynh đã thành công lấy được sự chú ý của Nguyệt San sư tỷ, tiếp theo chúng ta sẽ phải phát triển lên thêm, làm cho tỷ ấy cảm thấy huynh hấp dẫn, quan tâm hơn tới huynh, khiến hình ảnh của huynh khắc sâu trong lòng tỷ ấy!"
"Ngươi nói xem ta sẽ làm như thế nào?" Triệu Thiên Kiêu nghiêm nghị, trong lòng vô cùng phục Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần vuốt trán, ngẫm nghĩ, một lúc sau ngẩng đầu lên.
"Triệu sư huynh, làm như vầy... Việc này không thích hợp kéo dài quá lâu, ngày mai..."
"Phải nhớ là đã mấy ngày nay rồi Nguyệt San sư tỷ không đi xuống boong tàu, ngày mai huynh không nên xuất hiện ngoài cửa phòng nữa, như thế tỷ ấy sẽ đi xuống boong tàu, vì vậy, huynh cần phải xuất hiện ở dưới boong tàu trước, ở một vị trí thật bắt mắt!"
"Huynh phải nhớ, nhất định phải mặc mỏng manh thôi, sau đó lúc Nguyệt San sư tỷ xuất hiện, thì làm cho sóng vỗ vào ngươi, làm ướt cả y phục, để lộ ra thân thể cường tráng của huynh... như thế, sự hấp dẫn của huynh với tỷ ấy sẽ càng thêm sâu sắc!" Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc nói, ba người Thần Toán Tử Tống Khuyết, Trần Mạn Dao đều mặt mày cổ quái...
Triệu Thiên Kiêu im lặng một lúc.
"Tiểu Thuần, ta nghe lời ngươi!"