Lúc mọi người giải tán, Hồng Trần Nữ mới quay đầu lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo hàn ý làm Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, hắn không nhịn được nói một câu:
-Ta... Ta thực không phải cố ý, ngoài ý muốn, đây chỉ là việc ngoài ý muốn...
- Ta mặc kệ ngươi có phải ngoài ý muốn hay không, nhưng ta cảnh cáo ngươi... Nếu có hỏa hoạn lần thứ hai, cho dù trái ước định thì ta cũng chém ngươi làm tám khối...
Hồng Trần Nữ nói một câu, mỗi một chữ đều mang theo sát khí rất lớn oanh kích tâm thần Bạch Tiểu Thuần.
Nói xong Hồng Trần Nữ không quan tâm tới Bạch Tiểu Thuần và rời đi ngay lập tức, nàng lo lắng nếu mình nhìn Bạch Tiểu Thuần nhiều hơn vài lần sẽ không nhịn được ra tay giết hắn.
Lần náo động này bị Hồng Trần Nữ xuất hiện hóa giải, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình ở trong quân doanh không được tự nhiên, ánh mắt mọi người lạnh như bắng làm hắn cảm thấy xấu hổ.
Càng làm hắn khẩn trương là, hắn không dám luyện hỏa trong quân doanh, hắn rất lo lắng xuất hiện biển lửa lần nữa... khi đó Hồng Trần Nữ sẽ thật sự ra tay giết hắn.
Nếu như không luyện hỏa, Bạch Tiểu Thuần không cam tâm, hắn cảm giác mình luyện chế hỏa diễm mười sáu màu đã thành công năm thành, chỉ cần cố gắng thêm một ít là có thể luyện chế thành công.
- Bỏ đi... Ta không thể trêu vào Hồng Trần lão nữ, ta ra khỏi quân doanh luyện là được, lúc ra khỏi quân doanh, cho dù luyện ra biển lửa cũng không ảnh hưởng tới quân doanh, Hồng Trần lão nữ cũng không có lý do gì tìm ta.
Bạch Tiểu Thuần cảm khái một phen, trong mắt mang theo thần thái kiên định, hắn lập tức ra khỏi quân doanh.
Hắn vừa ra khỏi quân doanh, hắn phát giác trên người có thần thức tập trung, biết rõ dựa theo ước định hắn cần ở trong quân doanh ba tháng, nghĩ tới chỉ cần mình không đi xa sẽ không có việc gì, cũng không có ý rời đi, lúc này hắn chọn một ngọn núi nhỏ bên ngoài quân doanh.
Quả nhiên hắn tới đỉnh núi thì thần thức trên người hắn cũng biến mất...
- Quá bá đạo... Ta không phải chỉ luyện hỏa sao.
Bạch Tiểu Thuần ngồi trên tảng đá tại đỉnh núi nhìn xuống quân doanh ở xa xa và thở dài.
- Ta bị ép phải đi tới nơi này luyện hỏa, ta trước kia đâu có cố ý... Đồ nhi, ngươi nói có đúng hay không, vi sư là người vô tội đấy.
Bạch Tiểu Thuần nói thầm vài câu, hắn lấy hồn tháp chứa Bạch Hạo ra.
Bạch Hạo trong hồn tháp như muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng cuối cùng hắn phải lắc đầu cười khổ, hắn càng ngày càng hiểu tính cách của sư phó tiện nghi này rồi, là người không đáng tin cậy nhưng cuối cùng vẫn khuyên nhủ.
- Sư tôn, ta cảm thấy chúng ta nên dừng luyện đi, vạn nhất... Vạn nhất lại xuất hiện biển lửa thì làm sao bây giờ?
- Yên tâm, vi sư có kinh nghiệm.
Bạch Tiểu Thuần lại vỗ ngực và an ủi, hắn không nói như vậy khá tốt, hắn vừa nói câu này hồn Bạch Hạo cảm thấy lòng còn sợ hãi, sau đó nội tâm sốt ruột, đang muốn tiếp tục khuyên bảo nhưng Bạch Tiểu Thuần đã xuất ra một đóa hỏa diễm mười lăm màu ra luyện chế.
Sợ trong quá trình luyện hỏa có chuyện gì đó ngoài ý muốn nổi lên, hồn Bạch Hạo chỉ có thể nuốt lời khuyên bảo xuống, nội tâm thở dài, hắn chỉ mong mọi chuyện vẫn tốt.
Thời gian trôi qua, ba ngày trôi qua nhanh chóng, trong ba ngày này, Bạch Tiểu Thuần luyện hỏa rất ôn hòa, dường như hắn sợ hãi biển lửa xuất hiện cho nên chỉ cần hơi có biến hóa liền dừng lại.- Ngươi xem, ta đã nói không có việc gì, hôm nay đâu có biển lửa.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý lên tiếng, mặc dù tiến triển chậm chạp nhưng hắn đã dung hợp được bảy thành.
Cảnh này mới làm hồn Bạch Hạo thở ra một hơi, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mới có ý vui mừng, cảm giác sư tôn cũng nghe lời của mình một lần, cũng không uổng công mình quan tâm hắn một phen.
- Sư tôn, luyện chế hỏa diễm mười sáu màu, càng về sau càng khó, ngươi nên cẩn thận một ít, ngàn vạn đừng xúc động.
- Yên tâm yên tâm.
Bạch Tiểu Thuần khoát tay chặn lại, tiếp tục luyện chế, thời gian qua vài ngày, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ thẫm giống như điên cuồng, hắn phát hiện mấy ngày qua, cho dù mình luyện chế thế nào cũng chỉ kẹt ở bảy thành, hắn không ngừng thất bại.
- Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở nơi nào?
Bạch Tiểu Thuần bứt tóc, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hỏa diễm trong tay, trong mắt xuất hiện hào quang thôi diễn, tất cả đều lọt vào mắt Bạch Hạo, Bạch Hạo cũng suy nghĩ biện pháp giải quyết, cũng rất khẩn trương, hắn còn nhớ chuyện Bạch Tiểu Thuần làm ra biển lửa ngày trước.
- Ta biết rồi, là hồn có quá nhiều tạp chất.
Không đợi Bạch Hạo suy nghĩ cẩn thận vấn đề ở nơi nào, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, hắn bắt đầu luyện chế lần nữa, Bạch Hạo lại cảm thấy vấn đề không đơn giản như thế, hắn muốn khuyên can nhưng nhìn thấy bộ dạng kích động của Bạch Tiểu Thuần thì do dự.
- Cũng được, trước cứ để sư tôn nếm thử một lần, có lẽ hắn nói đúng cũng không chừng.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo thần thái phấn chấn, vấn đề tạp chất làm hắn nhớ tới luyện dược, biện pháp giải quyết xuất hiện trong đầu, hắn mặt mày hớn hở tiếp tục luyện chế.
Trong quá trình luyện chế lần này, đám hỏa diễm mười lăm màu không ngừng cắn nuốt oan hồn sau đó có khói đen bay ra, ban đầu còn không có vấn đề gì, sau khi số lượng oan hồn tăng lên, khói đen càng ngày càng nhiều thì Bạch Hạo khẩn trương..
- Sư phụ dừng lại, khói đen bốc lên quá nhiều, không đúng, cho ta suy nghĩ một chút...
Hồn Bạch Hạo dựa vào trực giác tự nói với mình, trong quá trình luyện hóa lại có khói đen bốc lên không phải vật gì tốt, hắn vội vàng khuyên can.
- Chút khói đen này không có vấn đề gì, đồ nhi ngoan không cần lo lắng, vi sư đặc biệt có kinh nghiệm với chuyện này.
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha rất đắc ý, hắn tiếp tục luyện chế, từ khi luyện chế, khói đen bốc lên càng ngày càng nhiều, sắc mặt hồn Bạch Hạo càng khẩn trương, đến cuối cùng hồn Bạch Hạo cũng không yên.
Bạch Tiểu Thuần đang đắm chìm trong trạng thái vong ngã, hắn không ngừng luyện chế, không ngừng thôn phệ oan hồn, cho đến cả ngày qua đi, vào hoàn hôn ngày hôm nay, rốt cuộc Bạch Tiểu Thuần cũng dung hợp tám thành.
- Quả nhiên hữu hiệu!
Bạch Tiểu Thuần kích động, đang muốn tiếp tục thì đám hỏa diễm mười lăm màu xuất hiện dấu hiệu bất ổn, bên trong ẩn chứa chấn động vô cùng kinh khủng, không chờ chấn động này biến mất, Bạch Tiểu Thuần quyết đoán xiết tay lại, hắn lập tức bóp tắt hỏa diễm mười lăm màu.
Sau khi bóp tắt, vô số khói đen bay lên cao, chúng truyền ra khỏi kẽ tay của Bạch Tiểu Thuần và hóa thành đám mây hình nấm bay lên cao.
- Hừ hừ, đồ nhi nhìn thấy chưa, vi sư làm việc quyết đoán, nói không xuất hiện biển lửa thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện biến lửa, tối đa chỉ là một ít khói đen mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ buông tay ra, nhìn một đám khói đen cuối cùng bốc lên, hắn đắc ý nhìn sang Bạch Hạo.
Bạch Hạo lúc này thật muốn sụp đổ, hắn thở dài chỉ lên bầu trời.
- Sư phụ, chúng ta nên chạy trốn để khỏi chết đi... Ngươi nhìn bên trong.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, lúc trước hắn chuyên tâm luyện hỏa nên không có chú ý bầu trời biến hóa, vào lúc này hắn ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt hắn mở to, sắc mặt biến hóa.
Trong mắt hắn, bởi vì Bạch Tiểu Thuần bóp nát hỏa diễm cho nên sinh ra đám mây hình nấm, đám mây không ngừng lan ra chung quanh, trong nháy mắt hình thành biển mây đen kịt, mây đen nặng chịt, chúng đang phiêu động và chìm xuống, mà phương hướng đám mây bay và chìm xuống là hướng quân doanh.
- Mây đen này... Tại sao ta lại cảm thấy quen mắt... Không thể nào, năm đó ta luyện dược cũng xuất hiện mây đen, nhưng bây giờ luyện hỏa cũng xuất hiện mây đen...
Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, thì thào nói nhỏ, nội tâm cũng lo sợ, hắn nhìn chằm chằm vào mây đen chậm rãi bay về hướng quân doanh, mây đen càng ngày càng chìm xuống, đến cuối cùng cách quân doanh trăm trượng chín chạm đất.
Hồn tu trong quân doanh sớm chú ý tới đám mây đen, lúc mây đen bay tới gần thì có người dùng pháp thuật oanh kích, ý đồ đánh tan mây đen, cùng lúc đó còn có từng tiếng gào thét quanh quẩn quân doanh.
Mặc kệ những người này oanh kích như thế nào, mây đen không có giảm bớt, ngược lại chìm xuống nhanh hơn, Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn thấy đám mây đen cuối cùng bao phủ quân doanh.
Rất nhanh có vô số tiếng ho khan, tiếng gào thét bén nhọn bao trùm cả quân doanh.
- Bạch Hạo, ngươi đáng giết ngàn đao!!
- Khục khục, đây là cái gì... Khục khục... Bạch Hạo, lại là ngươi...
- Trời ơi, trước là biển lửa, bây giờ là mây đen, khục khục... Ánh mắt ta, cuống họng của ta... Bạch Hạo, ta muốn giết ngươi!
Tiếng gào thét kinh thiên động địa quanh quẩn bốn phía, Bạch Tiểu Thuần cũng sắp khóc, lần này hắn cảm thấy mình quá vô tội.
- Ta cũng không tạo thành biển lửa, vì các ngươi nên ta mới làm như thế, ta cũng không nghĩ không xuất hiện biển lửa nhưng xuất hiện khói đen, không thể oán ta được.
Tâm tình Bạch Tiểu Thuần bất định, trái tim đập rộn ràng, hồn Bạch Hạo bên cạnh lo lắng và thương lượng.
- Sư tôn, chúng ta thương lượng một chút, ngươi có thể đổi tên hay không, lúc ở thành Cự Quỷ ta đã muốn nói, bây giờ ở nơi này... Ngươi gặp rắc rối thì bọn họ đều hô tên ta, muốn giết ta...
Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình để ý tới Bạch Hạo, hắn đang sốt ruột và hối hận, tiếng hô và gào thét trong quân doanh càng lúc càng lớn, thậm chí còn nhìn thấy từng thân ảnh lao ra khỏi đen bay về phía mình, bộ dạng sát khí đằng đằng, nội tâm Bạch Tiểu Thuần vô cùng rung động.
- Xong rồi...
Bạch Tiểu Thuần lui nhanh ra phía sau, hắn lập tức dùng ngọc giản truyền âm cầu cứu Cự Quỷ Vương, đúng lúc này trong quân doanh có tiếng gào thét có càng nhiều người lao ra khỏi quân doanh, càng làm cho Bạch Tiểu Thuần sợ hãi là, hắn nhìn thấy thân ảnh Hồng Trần Nữ bay nhanh như sấm sét giết ra khỏi mây đen, nàng như mũi tên màu đỏ bay về phía hắn.
Hồng Trần Nữ cảm giác mình sắp điên rồi, lúc này nàng cũng hiểu vì sao phụ thân lại ném đối phương tới bên cạnh mình, gia hỏa này chính là tai họa.
Còn chưa tới nửa tháng nhưng Bạch Tiểu Thuần đã làm cho quân đoàn Cự Quỷ rối loạn hai lần, Hồng Trần Nữ cũng cảm thấy việc này không tưởng tượng nổi, loại chuyện này, cho dù bảo nàng làm sợ rằng cũng không làm được như Bạch Tiểu Thuần, thật sự làm người ta phát điên mà...
- Bạch Hạo, ngươi muốn chết!!
Trong tiếng gào thét, Hồng Trần Nữ thẳng bay thẳng tới đỉnh núi của Bạch Tiểu Thuần.
- Lần này ta không có phong hỏa.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng khiếp sợ, hắn lui ra sau và lên tiếng giải thích.
Hắn không giải thích khá tốt, vừa giải thích đã làm Bạch Hạo bên cạnh kêu không xong, muốn ngăn cản cũng đã muộn, chỉ thấy hồn tu của quân đoàn Cự Quỷ đang hùng hổ lao tới, bọn họ giận dữ rống càng lớn, liên tục nghĩ tới sự kiện biển lửa lúc trước, thù mới hận cũ thêm cùng một chỗ, lập tức cuồng bạo.
Bởi vì tốc độ của Hồng Trần Nữ nhanh hơn, nàng nâng tay phải vỗ vào đỉnh núi, cách không đánh một chưởng, lúc này ý chí của Hồng Trần Nữ hoàn toàn thay thế thiên địa, trở thành thiên ý, trước mặt nàng ngưng tụ một bàn tay cực lớn đánh thẳng vào đỉnh núi.
Đại địa chấn động, đỉnh núi bị đánh nát bấy quét ngang tám phương, thân thể Bạch Tiểu Thuần biến mất thật nhanh, lúc xuất hiện đã ở cách đó ngàn trượng, hắn hít thở dồn dập và quát lớn.
- Chu Tử Mạch, ngươi có giảng đạo lý hay không, ta đâu có phóng hỏa.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần thay đổi thật nhah, hắn nhanh chóng truyền âm cho Cự Quỷ Vương.
- Ân?
Hồng Trần Nữ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tránh được một kích của mình, phải biết rằng nàng là Thiên Nhân, một chưởng vừa rồi xem như thay thế thiên ý giáng xuống, lúc đánh ra chắc chắn sẽ đánh trúng Bạch Tiểu Thuần nhưng đối phương lại tránh được.
- Chiến lực của người đúng như phụ vương đã nói, rất không tầm thường...
Hồng Trần Nữ hừ lạnh một tiếng, đang muốn tiếp tục ra tay nhưng lúc này lại cau mày, ngọc gian truyền âm trong túi trữ vật có tiếng rống giận của Cự Quỷ Vương.
Sắc mặt Hồng Trần Nữ âm trầm, sau khi cầm ngọc giản liền đứng giữa không trung truyền âm cho Cự Quỷ Vương, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cũng thở ra một hơi.
- Ta không thể ở lại nơi này, Hồng Trần lão nữ không giảng đạo lý, ta cũng đâu cố ý phong hỏa.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, cảm giác mình mệnh khổ, đồng thời cũng chột dạ, vụng trộm dò xét Hồng Trần Nữ.
Các hồn tu quân đoàn Cự Quỷ chung quanh nhìn thấy đại thống lĩnh ra tay cũng nhịn xuống, bọn họ vây quanh Bạch Tiểu Thuần, phong tỏa đường lui của hắn, trong mắt bắn ra sát khí nồng đậm làm Bạch Tiểu Thuần kinh hãi.
Lại nói tới Hồng Trần Nữ, nàng nói chuyện với phụ thân cũng không thoải mái, đến cuối cùng Hồng Trần Nữ bóp nát ngọc giản truyền âm, lúc ngẩng đầu liền lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đối phương bóp nát ngọc giản liền kinh ngạc.
- Nếu ngươi có thể ngăn cản một kích của ta mà không chết, ta thả ngươi rời khỏi quân doanh, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt của ta.
Giọng nói lạnh như băng của Hồng Trần Nữ vang lên, lúc nói ra lời này nàng bước về phía trước một bước, trong nháy mắt đã tới bên người Bạch Tiểu Thuần và nâng tay phải đánh xuống, một cơn cuồng phong màu đỏ bộc phát đánh thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.