Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xa nhìn lại, vòng xoáy lốc kia đã chiếm hơn phân nửa khoảng trời. Những tiếng nổ vang vọng bốn phương, làm mặt đất run rẩy, ngay đến đám Đại Thiên Sư cũng phải hãi hùng khiếp vía.

Vòng xoáy này không ngừng chuyển động, chỉ cần nhìn qua cũng đủ làm rung chuyển tâm thần người ta. Trời đất vặn vẹo, mà tiểu cô nương kia thì giống như một con thuyền cô độc trong cơn sóng dữ, lúc nào cũng có thể bị đánh chìm.

Chứng kiến cảnh tượng, mọi người dường như thấy được hy vọng. Thế nhưng lúc này tiểu cô nương bỗng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên huyết sắc, lại há to miệng ra, kêu lên một tiếng thê lương về phía cơn lốc đằng kia. Miệng của nàng không ngừng bành trướng, chỉ sau một thời gian ngắn thân thể của nàng dường như đã biến, người ta chỉ còn thấy một cái miệng khổng lồ!

Ngay khi mở miệng ra, tiểu cô nương liền hút vào, lập tức từ trong đó, một lực hút kinh người bạo phát ra hướng về vòng xoáy phía trước.

Rầm rầm!

Ngay khi vòng xoáy lốc kia cùng hấp lực trong miệng tiểu cô nương đụng vào nhau liền gây ra một tiếng động trực tiếp vượt qua sấm nổ. Đồng thời, vòng xoáy lốc của Thủ Lăng Nhân cũng dần chậm lại, thậm chí nó còn nghiêng đi như sắp bị tiểu cô nương cắn nuốt!

Chứng kiến cảnh này, mọi người lập tức tâm thần siết chặt lại, Bạch Tiểu Thuần cũng hít vào một hơi. Cuộc đấu pháp vượt qua Bán Thần này là trận chiến kinh người nhất hắn được chứng kiến từ trước đến nay. Một tiểu cô nương gần như bất tử, một Thủ Lăng Nhân pháp thuật vô biên, đều làm cho hắn phải hoảng sợ.

Nghĩ tới một tiểu cô nương kinh khủng đến vậy mà lúc ở Thông Thiên Hà khu vực vẫn đi theo mình, Bạch Tiểu Thuần liền có cảm giác nghĩ mà sợ, tim đập thình thịch, đáy lòng thầm hô may mắn.

"Cũng may lúc trước ta không đắc tội nàng. Có thể nói, tiểu cô nương này nếu muốn giết chết ta thì chỉ hút một cái là xong rồi..." Bạch Tiểu Thuần nội tâm run rẩy. Lúc này thiên địa lại nổ vang, xoáy lốc nhanh chóng tan vỡ, vô tận gió bão lập tức bay thẳng vào trong cái miệng lớn phía trước, bị tiểu cô nương nuốt hết toàn bộ!

Mọi người lập tức biến sắc. Thế nhưng lúc này, Thủ Lăng Nhân lại than nhẹ một tiếng, dường như không hề ngoài ý muốn, tay phải nâng lên, vẫn là chỉ một cái, thanh âm tang thương vang vọng bốn phía.

"Vũ!'

Một câu, cũng là một chữ. Lão vừa dứt lời lập tức vô số mây đen xuất hiện đầy trời, phạm vi cực kì rộng lớn, bao phủ hơn phân nửa Man Hoang!

Có điều trong mây không hề có sấm sét mà chỉ tồn tại những hạt mưa!

Một giọt nước bằng hạt đậu rơi xuống, rồi sau đó là cả cơn mưa. Mưa như trút nước, rải khắp nơi nơi, giống như một gã khổng lồ trên trời lỡ tay làm đổ một thùng nước lớn, thế là chỉ trong nháy mắt mà toàn bộ trời đất vang lên những tiếng rào rào, mưa rơi xuống!

Hơn nữa đây cũng không phải là mưa bình thường mà là... Pháp Vũ!

Bất cứ một hạt mưa nào cũng đều ẩn chứa lực lượng kinh khủng, ngang với một thần thông thuật pháp, mà lúc này hạt mưa trong trời đất thì có thể nói là vô số. Vừa thấy vậy, con mắt Bạch Tiểu Thuần suýt rơi ra ngoài, đặc biệt là khi hắn cảm nhận được lực lượng vô cùng trong trận mưa này thì đáy lòng càng thêm giật mình!

"Quá... Quá lợi hại!" Chẳng những là Bạch Tiểu Thuần chấn động, đến đám người Đại Thiên Sư cũng bị trận mưa này của Thủ Lăng Nhân làm cho giật mình, sức mạnh của nó đã vượt qua sức gió lúc trước quá nhiều.

Sắc mặt tiểu cô nương cũng lập tức đại biến, tâm thần dao động, ở trong trận mưa này nàng cảm nhận được sinh tử nguy cơ cực kì mãnh liệt. Nàng nhanh chóng lui lại thế nhưng mặc cho tốc độ có nhanh thế nào thì ở dưới làn mưa này cũng trốn không thoát!

Không có bất kì hạt mưa nào rơi xuống đất, bởi vì sau khi từ rời khỏi bầu trời, nơi mà bọn nó rơi xuống chính là tiểu cô nương kia.

Tiểu cô nương nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, hình thành một màn phòng hộ, ngăn cản những giọt mưa bay tới. Chỉ trong chốc lát, từng giọt mưa rơi vào màn phòng hộ gây nên những tiếng động như tiếng trống, vang lên rung trời.

Âm thanh này càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày đặc, bời vì mưa càng lúc càng to, cho đến khi mưa ở bốn phương tám hướng đều tụ lại một chỗ, hình thành những tầng nước mưa đánh về phía tiểu cô nương.

Xung quanh tiểu cô nương đã được bao trùm bởi một thủy cầu thật lớn. Bên trong đó, tiểu cô nương không ngừng biến sắc, màn phòng hộ của nàng đang không ngừng bị nén lại, gần như sắp tan vỡ. Mà theo nước mưa không ngừng dung nhập vào, thủy cầu kia cũng càng lúc càng lớn.

Trăm trượng, ngàn trượng, năm ngàn trượng,...

Từ xa nhìn lại, trận mưa này giống như đang vây giết tiểu cô nương kia, làm cho thủy cầu càng lúc càng khổng lồ, đồng thời lực lượng khủng bố trong đó cũng không ngừng bộc phát khiến màn phòng hộ dần dần vỡ vụn.

Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào đó. Chợt, từ bên trong thủy cầu kia truyền ra một tiếng nổ vang, màn phòng hộ của tiểu cô nương đã tan vỡ. Thế nhưng, lúc này dưới sự chấn động của mọi người, khuôn mặt tiểu cô nương bỗng vặn vẹo, thân thể không ngừng co rút lại biến thành một thanh...

Kiếm!

Thanh kiếm này khí tức vô cùng tang thương, trên thân đầy rỉ sét, thoạt nhìn không hề có chút nào đặc biệt. Thế nhưng ngay khi nó xuất hiện, toàn bộ bầu trời liền rung lên, thủy cầu đang bành trướng kia cũng xuất hiện gợn sóng.

Người khác có thể không nhận ra thanh kiếm này Bạch Tiểu thuần thì khác, ngay khi nhìn thấy nó, đôi mắt hắn liền trợn to, la thất thanh.

"Vẫn kiếm!"

Đây chính là thanh đại kiếm năm đó từ trên trời rơi xuống khu vực đông mạch hạ du của Thông Thiên Hà, cũng là nơi hắn đạt được Thiên Đạo Trúc Cơ!

Cũng chính nơi tiểu cô nương xuất hiện lần đầu tiên.

Thanh kiếm này dù đã thu nhỏ vô số lần nhưng Bạch Tiểu Thuần chỉ cần liếc qua là nhận ra được. Gần như ngay lúc hắn mở miệng thì thanh vẫn kiếm do tiểu cô nương huyễn hóa ra bỗng xoay tròn, hướng về phía thủy cầu khổng lồ vừa ép vỡ màn phòng hộ kia, chém xuống thật mạnh!

Một kiếm này vừa chém xuống, trời đất lập tức truyền ra tiếng nổ vang, đồng thời huyễn hóa ra một thanh đại kiếm giống như thanh kia như đúc. Kiếm này vô cùng to lớn, chỉ thân kiếm thôi đã cao đến tận trời, không ai có thể nhìn được toàn bộ thanh kiếm này, chỉ thấy được mũi kiếm che lấp bầu trời, từ trên không chém về phía thủy cầu kia.

Ầm một tiếng, thủy cầu tan vỡ, tầng tầng nổ tung, những hạt mưa trong đó bắn ra làm cho cả trời đất nhanh chóng tràn ngập hơi nước. Mà tiểu cô nương kia thân thể dường như cũng suy yếu đi rất nhiều, trạng thái vẫn kiếm cũng không thể duy trì, lại trở về bộ dáng cũ, đồng thời nàng cũng mở miệng, giọng nói bén nhọn.

"Thủ Lăng Nhân, ta là bất diệt chi hồn, không phải người ngươi có thể giết được. Bây giờ thì tới phiên ta nuốt ngươi!" Giọng nói của nàng vang lên, làm mọi người đều biến sắc mặt, về phần Bạch Tiểu Thuần đáy lòng cũng run rẩy, đang muốn lui lại. Đúng lúc này, hơi nước đang tràn ngập trời đất bỗng cuộn lên ngưng tụ về phía tiểu cô nương, dường như đã bị nàng đoạt mất quyền khống chế.

Hơi nước như biển, nhanh chóng ngưng tụ lại, chỉ trong chốc lát liền hóa thành một quỷ đầu cực lớn, chấn động nhân tâm!

Quỷ đầu dữ tợn, đầu có mọc sừng, tuy là hình thành từ sương mù nhưng lại trông rất sống động, thậm chí cẩn thận quan sát thì có thể lờ mờ thấy được bộ dáng của tiểu cô nương. Mà độ lớn của nó có thể so với đại kiếm vừa nãy, thế chỗ trời cao, che khuất mặt trời, bỗng nhiên hút một cái!

Dưới cái hút này, trời xanh vặn vẹo, mặt đất méo mó, chỉ trong chớp mắt, cả vùng thế giới giống như sắp bị quỷ đầu cực lớn kia hút vào trong miệng. Ngay đến tất cả mọi người ở bốn phía cũng không thể khống chế thân thể, lập tức bị hút tới. Về phần Bạch Tiểu Thuần, lúc này đầu óc cũng đã trống rỗng rồi.

Dù là đám Đại Thiên Sư thân thể cũng bị chấn động mạnh mẽ, hít thở dồn dập, sự sợ hãi của họ đã đạt tới cực hạn.

Nhưng dù có là vậy, Thủ Lăng Nhân cũng chỉ lắc đầu, thấp giọng thì thào.

"Vẫn không xuất hiện sao..." Tay phải lão bấm niệm pháp quyết, lần nữa chỉ ra một cái.

"Điện!"

Vẫn chỉ là một chữ, một câu. Lời vừa dứt, trên bầu trời đang vặn vẹo kia bỗng xuất hiện một tia chớp, thế rồi lại một tia nữa...

Chỉ trong chốc lát, tia thứ ba, thứ tư, thứ một trăm, rồi thứ một vạn,... vô thanh vô tức mà hiện ra, rậm rạp chi chít, lượng của chúng thậm chí có thể so với số hạt mưa. Cả trời đất vào lúc này đã tràn ngập màu đỏ!

Ầm ầm ầm!

Vô số tia chớp đỏ thẫm đánh thẳng về phía quỷ đầu tiểu cô nương. Khi Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn về những tia chớp số lượng khủng bố kia, nhưng hắn có thể lờ mờ thấy được chúng như đang hợp thành một bàn tay cực lớn che phủ bầu trời, hướng về quỷ đầu kia, đánh tới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK