Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc mọi người còn đang mải suy đoán lung tung, Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử đều vô cùng kinh ngạc, không biết Bạch Tiểu Thuần cùng Triệu Thiên Kiêu đang đàm luận cái gì. Trần Mạn Dao cũng rất hiếu kỳ, chỉ có Công Tôn Uyển Nhi là khẽ nở một nụ cười mỉm.

Ở chỗ đầu thuyền, Bạch Tiểu Thuần cũng đã kịp phản ứng sau khi thất thần trước bề ngoài cùng bản chất khác biệt của Triệu Thiên Kiêu. Vẻ mặt hắn có chút quái dị nhìn Triệu Thiên Kiêu, nghĩ lại đối phương là đại sư huynh đứng đầu Tinh Không Đạo Cực Bảng, tu vi cao thâm mạt chắc, có thể chém giết Nguyên Anh...

"Ừ, người như vậy thì ta nên giao hảo mới được. Như vậy, sau này có người nào chọc ta thì ta cũng có người giúp đỡ. Hơn nữa sau khi tới Man Hoang, không chừng cũng sẽ có thật nhiều thuận lợi." Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, khẽ cười một tiếng, tay phải nâng lên vỗ vỗ bả vai của Triệu Thiên Kiêu. Hắn làm ra một tư thế của người từng trải, mở miệng một cách đầy phong khinh vân đạm.

"Đại sư huynh..."

Triệu Thiên Kiêu có vẻ rất không thích ứng, muốn tránh đi. Nhưng hắn nghe được lời của Bạch Tiểu Thuần tựa hồ ẩn chứa một chút thâm ý, vì vậy nhịn xuống, để Bạch Tiểu Thuần tùy ý vỗ lên vai mình.

"Ngươi đừng có nghi ngờ ta. Đại sư huynh, ngươi thấy chỉ là hai người các nàng, chứ trong Nghịch Hà Tông của ta còn có đến mấy vạn nữ nhân đều đã viết thư tình cho ta." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, cũng không giấu được vẻ đắc ý.

Triệu Thiên Kiêu nhíu mày, cảm thấy lời này của Bạch Tiểu Thuần thật sự quá khoa trương.

Thần tình của hai người lần nữa rơi vào trong mắt những kẻ xung quanh, lập tức khiến cho những tiếng nghị luận lại liên tiếp vang lên. Nhất là khi bọn hắn thấy Bạch Tiểu Thuần vô vai Triệu Thiên Kiêu, mà Triệu Thiên Kiêu cũng không cự tuyệt thì ai nấy đều tỏ ra bất khả tư nghị.

Phải biết rằng Triệu Thiên Kiêu trong mắt bọn hắn là cao cao tại thượng, ngạo nghễ vô song, lạnh lùng băng lãnh như không muốn cũng người thường tiếp xúc. Nhưng một màn này xuất hiện biến hóa như vậy không khỏi khiến cho mọi người đều giật mình.

Ở chỗ đầu thuyền, Triệu Thiên Kiêu nhíu mày, liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần, tựa như có chút thất vọng. Hắn không có nói thêm lời nào, quay người muốn ly khai.

"Hắc, còn không tin phải không? Ngươi xem đây là thứ gì?" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bị sỉ nhục, hắn ghét nhất là người khác không tin bản thân. Lúc này khi vừa dứt lời, hắn liền vỗ túi trữ vật, hướng phía ngoài hất lên. Lập tức truyền ra những âm thanh rầm rầm, vô số thư tình nhiều như mưa bay được Bạch Tiểu Thuần lấy ra từ túi trữ vật.

Đám thư tình đó quá nhiều, trong chớp mắt đã chất thành một đống núi nhỏ. Một màn này lập tức khiến Triệu Thiên Kiêu hít vào một hơi, há hốc mồm không cách nào tin. Hắn lập tức cầm lấy một ít mở ra xem, càng xem thì càng kinh hãi, sắc mặt liên tiếp biến đổi. Hắn phát hiện những thứ này đích xác đều là thư tình, hơn nữa đều là bút tích khác nhau, không có khả năng làm giả. Thậm chí trong đó còn không có thiếu ngọc giản, bên trong rõ ràng có cả những hình ảnh mỹ lệ...

"Cái này...cái này..."

Lúc nhìn lại, hô hấp của Triệu Thiên Kiêu càng dồn dập, nội tâm rung động, dường như nhấc lên sóng gió ngập trời. Sau một lúc hán mới nhìn lại Bạch Tiểu Thuần, tựa hồ giật nảy mình.

"Thế nào, đã tin tưởng chưa, những thứ này chỉ là một bộ phận mà thôi, trong túi trữ vật ta còn có nữa đây." Bạch Tiểu Thuần đắc ý, hất cằm lên, phất ống tay áo.

"Bạch Tiểu Thuần ta ở Nghịch Hà Tông trong lúc nháy mắt, lập tức có thể làm cho mấy vạn nữ tu khăng khăng một mực!"

Lúc này, trong nội tâm của những người ở ngoài đang vô cùng rung động. Vì bọn họ không nghe thấy thanh âm, linh thức cũng không cách nào xem xét, cho nên bọn hắn nhìn thấy một màn giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Triệu Thiên Kiêu thực sự rất là quỷ dị.

Nhất là khi vô số thư tình rơi xuống, bọn họ đều cảm thấy bối rối. Lúc đầu còn không có cảm giác gì, nhưng những bức thư tình kia thoạt nhìn có chút kỳ quái... Ví dụ như phía trên có bức rõ ràng được gấp thành hình trái tim.

"Những thứ kia là cái gì? Trời ạ, đại sư huynh rõ ràng còn lật xem! Ta cảm thấy, những thứ này tựa như là thư tình?"

"Nói bậy, ngươi có gặp qua người nào có thể xuất ra nhiều thư tình như vậy không? Chỗ này ít nhất phải hơn vạn phong, rõ ràng không phải thư tình! Hơn nữa đại sư huynh vừa nhìn một chút, sắc mặt cũng thay đổi. Những thứ này... nhất định ẩn giấu một bí mật kinh người nào đó?"

"Bạch Tiểu Thuần này... Ta cảm thấy hắn có vẻ thật cao thâm mạt trắc?"

Lúc mọi người còn đang nhao nhao trố mắt thì chỉ có Trần Mạn Dao nhận ra những phong thư tình kia. Nàng xì mũi một cái, có chút dở khóc dở cười nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Tiểu Thuần.

Không đợi mọi người xem xét cẩn thận, Triệu Thiên Kiêu thở mạnh một hơi, sau đó tay phải vung mạnh một cái. Lập tức phòng hộ bốn phía ngoại trừ khả năng cách âm còn khiến hình ảnh càng lúc mơ hồ, làm cho người ngoài không thể thấy rõ Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Tiểu Thuần.

Sau khi ngăn cách, Triệu Thiên Kiêu thở sâu, thần sắc nghiêm nghị, ôm quyền hướng về phía Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu một cái.

"Bạch sư đệ tuổi còn trẻ, lại có tuyệt kỹ như thế, chẳng biết có thể... truyền thụ cho ngu huynh một ít?"

Bạch Tiểu Thuần ngẩn ngơ, nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Triệu Thiên Kiêu trước mắt. Hắn lại dâng lên một cảm giác quái dị, nhịn không được hỏi một câu.

"Ngươi muốn học cái này?" Bạch Tiểu Thuần tò mò hỏi lại.

"Kính xin Bạch sư đệ dạy ta, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ta. Đại ân đại đức này Triệu mỗ suốt đời không quên!" Thần sắc Triệu Thiên Kiêu càng thêm ngưng trọng, thở sâu, cúi đầu thêm một lần nữa.

Bạch Tiểu Thuần trố mắt nhìn. Hắn rốt cục đã hiểu, gia hỏa trước mắt này tuy vẻ ngoài lạnh như băng nhưng thực tế trong lòng đầy khó chịu. Vì vậy hắn liền cười lên ha hả.

"Chúng ta là huynh đệ, gì mà truyền thụ một chút. Ngươi cứ tìm đến chỗ của ta, ta nguyện ý dốc lòng truyền thụ. Ngươi xem ai tốt thì cứ nói với ta, có tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta, chẳng lẽ lại không thể lấy được nàng." Bạch Tiểu Thuần đắc ý vỗ ngực bình bịch một phát.

Triệu Thiên Kiêu thờ dài một hơi nhẹ nhõm, không ước định thời gian với Bạch Tiểu Thuần ngay, mà ôm quyền cúi đầu, sau đó tản ra phong ấn, mang theo vẻ mặt nghiêm nghị rời đi.

Bạch Tiểu Thuần cũng tu hồi những phong thư tình kia, vô cùng đắc ý bước ra. Sau khi đến trước mặt đám người Thần Toán Tử, thì Thần Toán Tử vô cùng tò mò, dù Tống Khuyết có vẻ mặt khiến người khác khó gần thì vẫn nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thuần nhiều thêm một chút.

"Thiếu Tổ, người cũng Triệu Thiên Kiêu đã nói về chuyện gì?" Thần Toán Tử vội vàng hỏi.

"Không thể nói! Việc này liên quan đến chuyện trọng yếu nhất trong đời Triệu sư huynh, sao có thể tùy ý nói ra." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu thở sâu, tay chắp sau lưng một bộ cao thâm mạt trắc, mang theo đắc ý nghênh ngang đi về phòng.

Hắn càng kín tiếng, Thần Toán Tử lại càng hiếu kỳ. Không chỉ hắn, mà đám người bốn phía cũng đều như vậy, cả đám tìm hiểu nhưng lại không có bất kỳ chút manh mối nào.

Thoáng chốc đã trôi qua ba ngày. Trong ba ngày này, Bạch Tiểu Thuần không đi ra ngoài mà ở trong phòng chờ đợi, hắn nghĩ Triệu Thiên Kiêu nhất định sẽ đi tìm mình.

Thần Toán Tử thấy bộ dáng của Bạch Tiểu Thuần như vậy, nhịn không được liên tiếp dò hỏi. Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần mới ho nhẹ một tiếng, nói.

"Ta đang đợi một người."

"Triệu Thiên Kiêu?" Thần Toán Tử giật mình, Tống Khuyết ở một bên cũng vểnh tai nghe.

"Không sai, bởi vì trên thuyền chỉ có mình Bạch Tiểu Thuần ta là có thể giúp hắn." Bạch Tiểu Thuần mở miệng, sau đó nhắm nghiền hai mắt, nhìn như đang ngồi nhưng nội tâm lại vô cùng đắc ý.

Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết nhìn nhau một cái, trong lòng đều hồ nghi. Nhưng không đợi bọn họ suy đoán, đến chiều tối ngày thứ ba, bên ngoài cửa phòng đám người Bạch Tiểu Thuần truyền đến thanh âm của Triệu Thiên Kiêu.

"Bạch sư đệ có ở đó không?"

Nghe được câu này, Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở mắt ra.

"Khuyết Nhi, còn không mau đi mở cửa."

"Mạn Dao, ngươi tránh đi một lúc."

Trần Mạn Dao nhìn Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng. Nàng hơi đoán ra được một ít, lúc này quay ngoắt một cái, đi về phía gian phòng của mình. Về phần Tống Khuyến thì trợn mắt, nhưng nghĩ lại bản thân hôm nay đi ăn nhờ ở đậu nên chỉ có thể nghiến răng đi mở của phòng.

Cửa phòng mở ra, Triệu Thiên Kiêu mang theo thần sắc nghiêm nghị bước vào, sau lưng còn có hai tên tùy.

Vẻ mặt hai tên tùy tùng có chút lo lắng không yên. Bọn hắn chính là hai tên trong Hàng Ma Đường, lúc Bạch Tiểu Thuần đi bái kiến hy vọng có thể thay mặt đi mua dược tài, thì một tên đưa ra cái giá một số điểm cống hiến trên trời, tên khác thì biện lý do muốn bế quan mấy năm.

Bọn hắn không thể nào tưởng tượng ra, Bạch Tiểu Thuần cư nhiên lại leo lên Tử Sắc cầu vồng, danh chấn tông môn. Điều này thì cũng thôi đi, vì bọn hắn theo hầu Triệu Thiên Kiêu, cũng không lo lắng Bạch Tiểu Thuần trả thù.

Nhưng hôm nay, bọn hắn không thể tưởng tượng được rằng Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Tiểu Thuần tựa như tồn tại một quan hệ nào đó mà bọn hắn không biết. Nhất là lúc cùng nhau đi tới, bọn hắn thấy thần sắc của Triệu Thiên Kiêu cực kỳ ngưng trọng, thậm chí đi đến trước cửa phòng Bạch Tiểu Thuần cũng lộ ra vẻ khách khí.

Điều này làm nội tâm bọn họ không ngừng run lên.

"Bạch sư đệ, ngu huynh trước giờ ái mộ Nguyệt San sư muội, nhưng lại không biết nên theo đuổi như thế nào... Còn xin thỉnh giáo... Về phần thù lao, Bạch sư đệ muốn cái gì, chỉ cần trong phạm vi của Triệu mỗ thì sẽ nhất định sẽ dốc sức mà làm. Dù là Thiên Thú Hồn, ta cũng có thể lấy được!" Sau khi đi vào phòng, Triệu Thiên Kiêu thở thật sâu, không có để ý Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết cũng đang ở trong phòng, mà chỉ hướng về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu thật sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK