Mà hồn Bạch Hạo với trạng thái điên cuồng không có khả năng không chống cự, cho nên Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể dùng uy áp của mình, không tiếc làm hồn Bạch Hạo chấn động, từ đó làm nó triệt để hôn mê, như thế mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, cẩn thận quan sát hồn Bạch Hạo, hắn hơi do dự ngẩng đầu nhìn về phương xa, sau khi trầm mặc một lúc liên cúi đầu xuống, ánh mắt của hắn mang theo thần thái kiên định.
- Bạch Hạo, thành và không thành phải xem tạo hóa của ngươi...
Bạch Tiểu Thuần nói nhỏ, hắn vung tay phải một cái, màn sáng biến mất, hồn Bạch Hạo xuất hiện trong thiên địa.
Bạch Tiểu Thuần không do dự, hắn vỗ túi trữ vật lấy một bình ngọc ra, hắn cẩn thận cầm bình ngọc và nhở giọt máu kia lên hồn Bạch Hạo.
Máu tươi vừa chạm vào hồn Bạch Hạo liên lan tỏa ra chung quanh, hóa thành huyết quang tan vào trong hồn của Bạch Hạo, trong chớp mắt hồn Bạch Hạo run rẩy kịch liệt giống như muốn tỉnh táo lại, cũng may Bạch Tiểu Thuần thời khắc chú ý, hắn gia tăng thêm uy áp cho nên vẫn áp chế hồn Bạch Hạo hôn mê bất tỉnh.
Kể từ đó miễn cưỡng bảo trì trạng thái cân đối, nhưng rất nhanh giọt máu tan vào hồn thể của Bạch Hạo, hồn Bạch Hạo run rẩy sau đó mơ hồ bị giọt máu tươi ăn mòn, tiêu hao hồn của Bạch Hạo, mà hồn của hắn quá yếu ớt, cắn bản không thể chèo chống tiêu hao này.
Bạch Tiểu Thuần biết rõ đây là thời điểm mấu chốt, hắn hêt sưc chăm chú, vung tay tát một cái, rất nhiều hồn dược xuất hiện, những hồn dược này vừa xuất hiện đã bị hồn của Bạch Tiểu Thuần bóp nát hóa thành một tia hồn lực từ bốn phương tám hướng bao vây hồn của Bạch Hạo, dung nhập vào và thay thế dần.
Quá trình này tiêu hao thật lớn, vừa rồi Bạch Tiểu Thuần phất tay lấy ra hơn trăm hồn dược nhưng chỉ qua vài giây là hao phí không còn, Bạch Tiểu Thuần lại lấy thêm hồn dược, cứ như vậy theo thời gian trôi qua, Bạch Tiểu Thuần không biết đã lấy ra bao nhiêu hồn dược.
Được hồn dược chống đỡ, rốt cuộc hồn Bạch Hạo cũng có thể tiêu hóa giọt máu và vững chắc hơn trước, chỉ có hồn thể vặn vẹo giống như thống khổ, cho dù đang hôn mê cũng cảm nhận tra tấn rất mạnh.
Thời gian trôi qua, loại tiêu hao này tiếp tục trong ba ngày, Bạch Tiểu Thuần là Thiên Đạo Nguyên Anh cũng cảm thấy mệt mỏi, dù sao hắn trong ba ngày qua đều phải chú ý Bạch Hạo, không thể làm hắn thức tỉnh, cũng không thể toàn lực áp chế, cần bảo trì cân đối vi diệu.
Một phương diện khác còn phải bổ sung hồn dược, nếu đối mặt Nguyên Anh khác, chỉ sợ đã sớm tới cực hạn, Bạch Tiểu Thuần quanh năm luyện dược, lực ý chí rất mạnh, trước mắt có mệt mỏi nhưng vẫn có thể thừa nhận.
- Dựa theo cách nói của Trần gia, quá trình dung hợp giọt máu hoàn toàn là bảy ngày, bây giờ đã qua một nửa thời gian rồi.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần mặc niệm nhưng không thả lỏng chút nào, qua ba ngày, đến ngày thứ lại xuất hiện một đạo kim tuyến xuất hiện bên cạnh hồn Bạch Hạo.
Kim tuyến vừa xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần rung động, theo như Trần gia giải thích, sở dĩ máu này có thể giúp hồn khôi phục trí nhớ kiếp trước, trọng yếu nhất chính là kim tuyến này, kim tuyến có dấu vết vặn mệnh, sau khi xuất hiện còn có thể giúp hồn mượn nhờ vận mệnh hiển hiện kiếp trước.
Vào lúc kim tuyến xuất hiện, dường như hồn Bạch Hạo đau đớn hơn trước rất nhiều, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, đôi mắt mở ra, trong nháy mắt hắn mở ra còn có khí tức suy sụp xuất hiện, bắt đầu từ phía dưới của hồn đã xuất hiện khe hở.Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần thay đổi, hắn cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vô cùng sốt ruột muốn áp chế nhưng vấn đề này không thể giải quyết, chỉ có thể dùng hồn dược duy trì, đáng tiếc dung nhập rất nhiều hồn dược cũng không cách nào nghịch chuyển hồn Bạch Hạo sụp đổ, khe hở trên hồn Bạch Hạo càng ngày càng nhiều, trong lúc nguy cấp, Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái.
- Bạch Hạo, chịu đựng!!
Bạch Tiểu Thuần lấy một hạt sen ra và bóp nát sau đó vẫy lên hồn Bạch Hạo, Bạch Tiểu Thuần không biết hạt sen có hữu dụng hay không, hắn đã từng thôi diễn việc này có sáu thành nắm chắc hạt sen có tác dụng chữa trị hồn.
Vào lúc bột của hạt sen chạm vào hồn Bạch Hạo, hào quang nhu hòa xuất hiện, khe hở trên hồn Bạch Hạo dần dần khôi phục, chỉ qua mấy hô hấp đã khôi phục như thường, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy có tác dụng thì vô cùng vui mừng, hắn nhanh chóng điều chỉnh uy áp, lấy rất nhiều hồn dược dung nhập vào hồn Bạch Hạo.
- Còn ba ngày!
Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, đôi mắt xuất hiện tơ máu, hắn vô cùng chăm chú, khi kim tuyến xuất hiện, hắn tiêu hao nhiều hồn dược hơn trước, cũng may Bạch Tiểu Thuần có chuẩn bị vô cùng sung túc, hắn sử dụng hồn dược không cần tiền, bóp nát và vẫy vào hồn Bạch Hạo, hao phí nhiều, nếu có người biết rõ chắc chắn sẽ líu lưỡi hô to phá sản.
Trong nội tâm Bạch Tiểu Thuần không có chút đau lòng nào, tất cả chỉ là vật ngoài thân, hoàn toàn không có ý nghĩa khi so với Bạch Hạo trong lòng hắn, đó là đệ tử của hắn, là người hắn gặp đầu tiên khi truyền tống vào Man Hoang, nhất là những việc hắn trải qua có quan hệ với Bạch Hạo rất sâu, càng dùng danh nghĩa Bạch Hạo đi tới bây giờ, những tình cảm sinh ra không phải hồn dược có thể cân nhắc.
Ngày thứ tư trôi qua thật nhanh, ngày thứ năm đã đến, sau đó ngày thứ sáu... Trong quá trình này, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện nhiều tơ máu, cảm giác mệt mỏi nhiều hơn, nhất là trên tinh thần nhưng hắn dựa vào ý chí cưỡng ép vượt qua, cẩn thận duy trì cân đối, rốt cục đã tới ngày thứ bảy.
- Chỉ còn mười hai canh giờ cuối cùng!
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tiều tụy, đôi mắt của hắn đỏ rực như máu, hắn toàn lực cân đối, chờ đợi thời gian trôi qua, cũng may mắn vào ngày cuối cùng, hồn Bạch Hạo đã vững vàng không ít, kim tuyến cũng xuyên qua hồn thể sau đó tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt.
Mỗi một lần có hào quang màu vàng xuất hiện, hồn của Bạch Hạo trở nên linh động hơn trước kia, ít bạo ngược hơn nhiều, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy bước này liền vui mừng không nhỏ.
- Còn một giờ cuối cùng!
Bạch Tiểu Thuần thì thào, nội tâm hắn kích động, vừa nghĩ tới sau khi thành công, Bạch Hạo khôi phục trí nhớ lúc trước, chính mình nên nói với hắn cái gì, có nên nói tất cả mọi chuyện sau khi hắn chết hay không?
- Ta quen thuộc hắn, hắn lại lạ lẫm với ta...
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn không suy nghĩ vấn đề này nữa, hắn tiếp tục duy trì hồn Bạch Hạo, rất nhanh, một giờ cuối cùng trôi qua chậm chạp, lúc mười hai canh giờ cuối cùng kết thúc, toàn thân hồn Bạch Hạo rung động, cũng không còn lệ khí, đôi mắt vô cùng linh động mở ra, ánh mắt vô cùng mờ mịt.
Trên bầu trời xuất hiện tiếng nổ kinh thiên động địa, mây đen ngưng tụ, một đạo lôi đình màu tím hàng lâm, tốc độ của lôi đình rất nhanh, ngay cả Bạch Tiểu Thuần cũng không kịp trở tay
- Đây là kiếp lôi? Tại sao có kiếp lôi?
Lúc này thiên lôi xuyên qua vách núi đánh thẳng vào đỉnh đầu Bạch Hạo, Bạch Tiểu Thuần vội vàng nâng tay phải và vận chuyển tu vi ngăn cản.
Tiếng nổ vang lên, Bạch Tiểu Thuần phun máu tươi, thân thể bay ngược ra sau và va chạm mạnh với vách đá, hắn không quan tâm tới thương thế, lúc này ngẩng đầu nhìn đạo thiên lôi kia, tuy bị mình ngăn cản hơn phân nửa uy lực nhưng vẫn có một bộ phận đánh trúng hồn Bạch Hạo, Bạch Hạo mở mắt ra, toàn thân run rẩy không thôi, đột nhiên từng khe hở xuất hiện, dường như sắp chia năm xẻ bảy và biến mất.
- Bạch Hạo!
Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hắn nâng tay phải bóp nát hạt sen cuối cùng và vẫy lên hồn Bạch Hạo, hắn lại rống to, hồn Bạch Hạo mờ mịt và thống khổ, dần dần thần thái thanh minh xuất hiện, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, nhìn hạt sen bay tới và vô ý thức mỏ to miệng hấp mạnh, sau đó bột của hạt sen lan ra khắp hồn Bạch Hạo.
Hạt sen hóa thành hào quang nhu hòa bao phủ toàn thân Bạch Hạo, hắn nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, những khe hở kia khép lại nhanh chóng mây đen trên bầu trời còn muốn ngưng tụ, nhưng không biết tại sao lại biến mất.
Rất lâu sau đó, lúc hồn Bạch Hạo bình tĩnh trỏ lại, trên người không còn khe hở, hắn lại mở mắt nhìn người trước mặt mình, nhìn thấy gương mặt ân cần nhìn hắn, mà thân ảnh này lại là... Chính mình.
Ánh mắt ân cần như thế, dùng trí tuệ của hắn, hắn biết trên đời chỉ có một mình mẫu thân nhìn hắn như thế, trừ mẫu thân ra, cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy người thứ hai nhìn mình như vậy.
- Ngươi là..
Bạch Hạo lên tiếng.
- Ta là sư tôn của ngươi.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo kích động nhưng lại hồi hộp, dựa theo suy nghĩ của hắn lúc trước, tự nhận là tư thái ưu vũ nhất, ngẩng đầu chắp tay sau lưng, mặt nghiêm túc giống như tiên phong đạo cốt và ung dung lên tiếng.
- Sư tôn...
Bạch Hạo kinh ngạc nhìn thân ảnh giống mình như đúc ở trước mặt, nghe đối phương nói hắn là sư tôn của mình, Bạch Hạo ngẩn người, hắn không nhớ ra mình có sư tôn, cả đời hắn trơớc khi tử vong chưa từng có sư tôn, tất cả đều do mình lục lọi ra, nếu quả thật có, thì đó chính là các bí tịch tu luyện trong gia tộc, có lẽ đó mới là sư tôn của hắn.
Trí nhớ nguyên vẹn của hắn vẫn còn bảo lưu tới trước khi hắn trước, từ đó về sau đều là bóng tối, chỉ có một chút đoạn ngắn còn sót lại, trong những đoạn ngắn đó, hắn nhìn thấy mình vô cùng bạo ngược và điên cuồng, hắn sống trong một khu vực đầy sương mù, không ngừng du đãng, một khi nhìn thấy huyết nhục thì không tiếc tất cả lao tới thôn phệ.
Những đoạn trí nhớ ngắn này làm Bạch Hạo hít thở dồn dập, hắn cũng sinh ra cảm giác sợ hãi không tên.
Nhớ lại những gì lúc trước, nhớ lúc trước khi hắn nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại thì nội tâm mờ mịt, hắn im lặng hắn cúi đầu xuống nhìn thân thể của mình, thậm chí còn thò chạm vào nhưng phát hiện nó xuyên thấu qua.
- Hồn thể...
Trong mắt Bạch Hạo xuất hiện một tia ảm đạm, hắn đã ý thức được, chính mình đã chết.
- Đây là hồn của ta, vì sao ta còn có trí nhớ? Vì sao ta có thể suy nghĩ?
Nghĩ tới những việc xảy ra trên người của mình, Bạch Hạo càng ngày càng mờ mịt.
Bạch Tiểu Thuần lúc này vẫn chắp tay ngẩng đầu lên, hắn làm bộ dạng cao thâm mạt trắc trước mặt Bạch Hạo, về phần đôi mắt vẫn dò xét Bạch Hạo, cho đến khi nhìn thấy đối phương sững sờ không để ý tới mình, Bạch Tiểu Thuần lập tức xấu hổ, hắn ho khan một tiếng, nhắc cho Bạch Hạo sự tồn tại của mình.
Bạch Hạo nghe Bạch Tiểu Thuần ho khan, thần sắc hơi kinh ngạc, hắn lại ngẩng đầu nhìn bản thân mình trước mặt, nhìn Bạch Tiểu Thuần tạo hình cổ quái, trong mắt dần dần xuất hiện hào quang trí tuệ, bỗng nhiên lên tiếng.
- Tiền bối chính là người bị thương nằm dưới gốc cây bên cạnh trước khi ta chết phải không?
Ngữ khí của hắn rất chậm chạp, dường như vừa suy nghĩ vừa suy đoán. Lúc hắn nói ra câu này chẳng khác gì sấm sét giáng vào đầu Bạch Tiểu Thuần.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần ngưng tụ, Bạch Hạo không tầm thường, sau khi hắn tỉnh lại liền nói ra lời này, có thể triệt để nhìn ra hắn đã đoán được thân phận của mình.
- Sở dĩ tiền bối dùng bộ dạng của ta, chắc là muốn dùng thân phận của ta, nhưng ta có thể lại nhìn thấy tiền bối lần nữa thật sự khó tin nổi.
Bạch Hạo than thở, trong mắt lại mờ mịt, hiển nhiên hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Bạch Tiểu Thuần nhìn Bạch Hạo thật sâu, Bạch Hạo rất thông minh, tuy lúc trước hắn cũng nghĩ vậy nhưng không ngờ đối phương thông minh hơn cả hắn nghĩ.
- Không sai, lúc trước sau khi ngươi chết đi, ta đã dùng túi trữ vật của ngươi, dùng thân phận của ngươi trở lại Bạch gia...
Bạch Tiểu Thuần chậm rãi lên tiếng, hắn nói chuyện xảy ra khi hắn quay về Bạch gia, còn có quyết định thu hắn làm đệ tử, cùng với những gì trải qua ở Bạch gia, trừ một ít chuyện cần phải giấu diếm ra, nhũng chuyện khác đều nói ra.
Bạch Hạo trầm mặc, sắc mặt của hắn mang theo phức tạp và khó hiểu, nghe Bạch Tiểu Thuần nói thế, hắn cũng có nhớ lại, nhất là hắn nghe được Bạch Tiểu Thuần nói phụ thân hắn ở nơi chôn mẫu thân hắn, biết rõ hắn có tư chất luyện hỏa vẫn có thể nói ra những lời kia, hơn nữa những lời nói sau cùng còn mang theo sát cơ, đôi mắt Bạch Hạo biến thành dữ tợn và thù hận.
Bạch Hạo hiểu tộc nhân của mình, hiểu Thái phu nhân và tộc trưởng Bạch gia, hắn cũng hiểu những chuyện này là sự thật.
Cho đến khi nghe Bạch Tiểu Thuần nói hắn dùng thân phận Bạch Hạo giết Bạch Tề, phản bội Bạch gia, càng mượn thế lực Cự Quỷ Vương triệt để trừng phạt Bạch gia, diệt tộc trường, tru Thái phu nhân, lập Ngũ tỷ thành tộc trưởng mới, Bạch Hạo hít thở dồn dập, khí tức hỗn loạn, trong tâm thần của hắn, từ lời Bạch Tiểu Thuần nói hắn không ngừng sinh ra sóng thần dữ dội.
Hắn không có năng lực làm tất cả những việc này, mà bây giờ Bạch Tiểu Thuần lại òoàn thành.
Sau đó Bạch Tiểu Thuần lại nói với Bạch Hạo, chính mình phát hiện hồn của hắn trong Luyện Hồn Hồ, hiếm thấy, Bạch Tiểu Thuần nói những lời này không có chút khoa trương nào cả, thậm chí rất nhiều hung hiểm chỉ nói hời hợt chứ không nói cẩn thận.
Bản thân Bạch Hạo thông tuệ vượt qua người thường, hắn nghe xong hồn thể run rẩy, Bạch Tiểu Thuần nói nhưng trong đầu của hắn lại xuất hiện hình ảnh, hắn có thể tưởng tượng, đối phương hời hợt nhưng cất giấu sát cơ và hung hiểm không nhỏ, thời gian dần qua, Bạch Hạo nhìn Bạch Tiểu Thuần với ánh mắt cảm kích.