"Dạ Táng, có biết tội của ngươi không?" Bạch Tiểu Thuần vừa mới nói xong, lão tổ Tống gia liền hừ lạnh một tiếng, từng chữ như sấm sét khiến cả động phủ tràn đầy âm thanh, làm Bạch Tiểu Thuần đinh tai nhức óc.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trắng bệch, thân thể run rẩy như sắp bị thanh âm này chấn vỡ, giờ khắc này, Tống gia lão tổ như hóa thành từng cơn sóng dữ, còn hắn thì giống như một con thuyền nhỏ có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Hắn suýt nữa động ý niệm áp chế tu vi đối phương, nhưng vừa nghĩ đến lời nói của Tống Quân Uyển lúc trước thì nhịn xuống, tuy rằng không biết lời nói của nàng là thật hay giả nhưng hắn cũng cắn răng một cái rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tống gia lão tổ.
"Dạ Táng có tội gì?" Bạch Tiểu Thuần mở miệng nói ra từng chữ một, với một khuôn mặt lạnh lùng, hơn nữa huyết khí trên người cũng tràn ra một ít tạo ra một cảm giác lạnh lẽo.
"Trung phong Huyết Tử thì chỉ có một là Tống Quân Uyển hoặc Đỗ Huyết Mai mà thôi, người khác cho dù có được may mắn nào đó mà trở thành Huyết Tử, thì đều phải trả lại!"
"Ngươi đã lấy được thứ không nên thuộc về thân phận của ngươi, nên lão phu sẽ đem nó thu hồi lại cho dù ngươi có không chịu trả." Tống gia lão tổ nhàn nhạt mở miệng.
"Dạ Táng ta đối với tông môn từ trước đến giờ rất là trung thành, tận tâm lập được vô số công lao, nếu không có được thân phận Huyết Tử thì cũng không nói gì, nhưng bây giờ ta đã có được, lão tổ muốn thu lại, tuy rằng ta không thể phản kháng được nhưng mà cũng … không phục!"
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần rất lo lắng, tuy nhiên hắn cũng biết, nếu lão ấy thực sự muốn thu đi thân phận Huyết Tử của mình thì sẽ không có nói nhiều như vậy mà sẽ trực tiếp ra tay giết chết.
Mà bây giờ lão lại nói nhiều như vậy, tất nhiên là sẽ không thu đi thân phận này của mình, hơn nữa cũng có thể thân phận Huyết Tử này cũng không có dễ dàng bị thu lại như vậy, ngoài ra nếu như mình chết đi, muốn kiếm lại một vị Huyết Tử trong thời gian ngắn thì chắc chắn là không được rồi.
Cho nên mới nói Trung Phong những năm gần đây không có xuất hiện thêm một vị Huyết Tử nào. Nghĩ tới đây thì Bạch Tiểu Thuần lại bày ra một bộ dạng tự tin ra bên ngoài.
Tống gia lão tổ liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái rồi hừ lạnh một tiếng.
"Con bé Quân Uyển kia biết tính tình của lão phu, đã nói cho ngươi không ít về lão phu nhỉ."
Bạch Tiểu Thuần không lên tiếng mà lại trừng mắt nhìn lên.
"Ngươi có thể bái lão phu làm cha nuôi, trở thành nghĩa tử của ta!" Tống gia lão tổ hất tay áo lên, từ trên bệ đá đứng lên rồi nhàn nhạt mở miệng, thanh âm lại càng lớn hơn nữa như muốn làm cho động phủ này nổ tung ra.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động một cái, hắn ngẩng mặt lên nhìn về phía Tống gia lão tổ, mặc dù tu vi của hai người vô cùng chênh lệch nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra được là Tống gia lão tổ không có ác ý gì mà ngược lại còn rất coi trọng hắn.
Trong lòng của hắn bỗng nhiên có chút xúc động và phức tạp, hắn trầm mặc một lát rồi sau đó hướng về Tống gia lão tổ ôm quyền cúi đầu thật sâu.
"Dạ Táng bái kiến nghĩa phụ!"
Sắc mặt nghiêm túc lúc ban đầu của Tống gia lão tổ bây giờ đã thay bằng vẻ tươi cười hơn nữa càng là tán thưởng đối với Bạch Tiểu Thuần bấy nhiêu, trên thực tế người nào trở thành Huyết Tử đối với lão không quan trọng mà quan trọng nhất là người đó phải thân cận với Tống gia hơn nữa người đó cũng phải có khí phách.
Huyết Tử, chính là đại diện của Huyết Khê Tông, nắm giữ lực lượng của một ngọn núi, hơn nữa trong cuộc chiến sắp tới sẽ là một người cực kỳ quan trọng mà Huyết Khê Tông cần có lúc này.
Mà Dạ Táng nơi đây đã được lão chú ý từ sớm, bất luận là tâm tính hay thủ đoạn đều làm cho lão thỏa mãn, hơn nữa nói về đan đạo của Dạ Táng thì càng làm cho lão thêm thưởng thức.
Duy chỉ có một điều làm lão phiền muộn là căn cơ của Dạ Táng không đủ, chỉ là phàm đạo Trúc Cơ, đây chính là điểm yếu của hắn, sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của Dạ Táng.
"Cuộc chiến sắp tới, nếu như ngươi có thể lập nhiều chiến công, thì lão phu sẽ ra mặt cùng mấy vị lão tổ khác thương nghị, cùng nhau nghịch thiên cải biến lại Linh Hải cho ngươi, mặc dù không thể cải tạo được hoàn toàn nhưng có thể giúp ngươi nắm chắc thêm vài phần để trùng kích lên phàm đạo Kết Đan."
"Một khi Kết Đan thì ngươi sẽ trở thành Huyết Phách, trong tương lai để có thể đi đến một bước tiếp theo nữa hay không thì phải dựa vào chính bản thân ngươi, nhưng xem vận may của ngươi thì không biết chừng ngươi sẽ thành công, tìm được một con đường riêng của mình." Sắc mặt và giọng nói của Tống gia lão tổ có phần dịu xuống, lão vung tay phải lên, một món đồ to bằng nắm tay từ trong ống tay áo chui ra, bay đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
"Ngươi đã là nghĩa tử của lão phu, nên ta tặng vật phòng thân này lại cho ngươi, nó là một món Pháp Khí của ta năm xưa, có thể phóng ra huyết hỏa đốt cháy được mọi thứ, hơn nữa sức mạnh của nó có thể so với một kích của tu sĩ Kết Đan sơ kỳ."
Bạch Tiểu Thuần nhìn cái đèn lồng màu tím trước mặt, hắn có thể khẳng định đây chính là bảo vật mà Tống gia lão tổ yêu thích và cẩn thận chăm sóc nhất, bên ngoài nó còn tản mát ra ánh sáng dịu nhẹ nên nhất định không phải là bảo vật tầm thường, cảm giác ác liệt cái đèn mang tới, khiến cho Bạch Tiểu Thuần có cảm giác như đang đối mặt với một đoàn lửa cháy hừng hực.
Mà lão ấy đã đưa cho mình bảo vật đó thì hiển nhiên chính là đã coi mình như là một nghĩa tử. Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ, đồng thời cũng xen lẫn một ít phức tạp.
"Đa tạ nghĩa phụ!" Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, nhẹ giọng mở miệng.
"Bây giờ ngươi đã là Huyết Tử, đã có thể lập một động phủ trên Tổ Phong này, tùy ý đi lại ở đây, hơn nữa ngươi chính là nghĩa tử của ta, có gì không hiểu trong lúc tu luyện, cứ đến đây hỏi ta là được, ta sẽ hết lòng giải đáp." Tống gia lão tổ nói đến đây, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng một ít, trong mắt lộ ra cổ vũ.
"Lui xuống đi, bảy ngày sau sẽ cử hành lễ đăng cơ Huyết Tử, thông báo ra bên ngoài là Dạ Táng… Đã trở thành Trung Phong Huyết Tử của Huyết Khê Tông!"
Bạch Tiểu Thuần có cảm giác như đang ngủ mơ, hắn không ngờ chuyện này lại vượt qua một cách đơn giản như vậy, thậm chí lời nói của Tống gia lão tổ còn làm cho hắn cảm thấy rất được coi trọng ở đây, đến khi Bạch Tiểu Thuần từ động phủ của Tống gia lão tổ về tới động phủ của mình tại Trung Phong, hắn vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra đều như đang ở trong mơ.
Ban đầu phát hiện Huyết Mai lại là Đỗ Lăng Phỉ, sau đó chính mình trở thành Huyết Tử, hơn nữa lại là Huyết Ma, cuối cùng lại được Tống gia lão tổ thu làm nghĩa tử, tất cả những điều đó làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy Huyết Khê Tông đối với hắn quá là tốt, nhưng lại làm trong lòng hắn thêm băn khoăn.
Đêm hôm đó, trong lúc đang mải suy nghĩ, Bạch Tiểu Thuần bỗng phát hiện bên ngoài có người tới, hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, một thanh âm mang theo cung kính từ bên ngoài truyền vào.
"Dạ Táng Tôn Giả, Thần Toán Tử cầu kiến."
Ngoài động phủ, Thần Toán Tử đang đứng với vẻ mặt đầy nịnh hót, hắn cẩn thận mở miệng với dáng vẻ tràn đầy cung kính, sau khi biết Bạch Tiểu Thuần trở thành Huyết Tử, tâm thần hắn trở nên bất an, chỉ cần nghĩ về xích mích trước đây của hai người cũng khiến cho hắn lạnh run người.
Sau khi biết được Bạch Tiểu Thuần đã trở về, hắn không kịp nghĩ nhiều, cho dù rất đau lòng, hắn vẫn chuẩn bị một phần đại lễ. sau đó tranh thủ thời gian qua bái phỏng.
Bạch Tiểu Thuần rất bực mình, trong lúc hắn đang phiền lòng mà lại bị Thần Toán Tử đến quấy rầy, lạnh lùng hỏi.
"Chuyện gì?"
Thanh âm từ trong động phủ truyền ra ngoài, rơi vào trong tai Thần Toán Tử khiến trong lòng hắn nhảy dựng lên, âm thầm kêu khổ. Đối phương ngữ khí khó chịu như vậy, chắc là sắp sẽ tính sổ với mình, trong đầu không khỏi nghĩ tới đủ cách mà hắn đã từng dùng: nhốt vào huyết lao, hay đưa tiễn tới chiến trường, có rất nhiều cách để đưa mình vào chỗ chết.
Hắn là trưởng lão của Trung Phong, nên không thể bỏ trốn hay phản bội, trong lòng càng nghĩ càng run sợ, tại ranh giới giữa sự sống và cái chết, cuối cùng hắn cắn răng một cái, quỳ gối xuống trước động phủ của Bạch Tiểu Thuần.
"Mong Huyết Tử đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân vì lúc trước ta không hiểu biết, nếu ngài chịu bỏ qua thì ta nguyện tặng một cái bảo vật là Thượng Cổ Thần lực phù, kính mong Huyết Tử bớt giận." Nói xong thì Thần Toán Tử liền lấy ra một lá bùa màu xanh, dù rất đau lòng.
Lá bùa này tràn ra khí tức cổ xưa, nó vừa mới xuất ra, dù Bạch Tiểu Thuần ở trong động phủ cũng cảm nhận được. Trong lòng hắn khẽ động, đứng dậy đi ra động phủ, hắn đến trước mặt Thần Toán Tử, cầm lấy lá bùa, nhìn mấy lần, tim đập thình thịch.
Đây chính là Thượng Cổ Thần lực phù, phương pháp để luyện chế nó đã thất truyền, trong thời gian ngắn vật này có thể giúp cho người sử dụng nó bạo tăng lực lượng của thân thể, nếu thân thể đã mạnh thì sau khi sử dụng lại càng mạnh mẽ hơn nữa.
Đối với Bạch Tiểu Thuần, một khi sử dụng phù văn này, sẽ giúp cho chiến lực của hắn tăng lên một cách kinh người.
Bạch Tiểu Thuần liếc nhìn Thần Toán Tử một cái, cất lá bùa vào trong túi trữ vật xong thì hắn vội ho một tiếng.
"Tất cả mọi người là đồng môn nên dù ngươi không làm như vậy thì ta cũng đã quên mọi chuyện trước kia rồi." Bạch Tiểu Thuần vừa nói vừa vỗ vỗ vào vai Thần Toán Tử.
Lúc đầu trong lòng Thần Toán Tử rất là lo lắng cho sinh tử của mình nhưng sau khi nghe được lời nói của Bạch Tiểu Thuần thì hắn lập tức mừng rỡ, cảm giác như tìm được đường sống từ trong cõi chết, hơn nữa cử chỉ của đối phương rất là khoan hồng độ lượng lại khiến cho hắn rất là cảm kích.
Trong lòng không ngừng thở dài, hắn luôn miệng thề sẽ làm bất cứ việc gì nếu như Dạ Táng muốn, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần nở nụ cười hài lòng kèm theo cổ vũ, mới rời đi, lòng đầy cảm động.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, hắn đã hiểu được với địa vị của mình bây giờ thì chỉ cần bỏ ra ý tốt, sẽ thu lại được thứ tốt gấp mấy lần.