"Việc này hãy bàn sau." Đại Thiên Sư thu hồi ánh mắt đang nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhàn nhạt mở miệng.
Vị Thiên Công có bộ râu đẹp nghe vậy thì trầm mặc chỉ liếc mắt nhìn Trần Hảo Tùng mà không nói thêm gì nữa. Thiên Sư điện liền yên tĩnh đi. Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu hít vào một hơi đang định cất tiếng thì thanh âm Đại Thiên Sư vang vọng.
"Trần Thiên Công, ngươi cũng là vì Trường Thành mà đến?" Đại Thiên Sư nhìn Trần Hảo Tùng.
Trần Hảo Tùng thần sắc bĩnh tĩnh, bước ra hướng Đại Thiên Sư ôm quyền cúi đầu.
"Đại Thiên Sư, sự tình ở Trường Thành như lửa sém lông mày lại là chuyện ngoài ý muốn, việc này nhất định sẽ khiến Man Hoang rung chuyển. Thần cũng cho rằng cần gia cố phòng tuyến, đồng thời còn nên phái thêm hồn tu và luyện hồn sư, tiến về phòng tuyến để trấn thủ."
"Thế nhưng, việc này lại cần rất nhiều tư nguyên và hồn dược để chèo chống quân phí. Kính xin Đại Thiên Sư ân chuẩn. Thần cũng nguyện tự mình tiến về tiền tuyến để đốc chiến!" Trần Hảo Tùng nói dứt khoát, nói xong lại cúi đầu lần nữa.
Thấy hai vị Thiên Công liên tiếp mở miệng, dù là Đại Thiên Sư cũng không thể không thận trọng. Lão trầm ngâm giây lát rồi hỏi.
"Cần bao nhiêu tư nguyên?"
"Tám tỷ miếng hồn dược, các loại tư nguyên tài liệu khác dành cho tu hành và trận phá cũng cần khoản trăm vạn phần. Nếu được như thế, thần nhất định sẽ ngăn không cho đám tu sĩ Thông Thiên Hà bước vào Man Hoang ta nửa bước." Trần Hảo Tùng không chút do dự, lập tức mở miệng.
Vẻ mặt Đại Thiên Sư vẫn bình lặng, nhưng ánh mắt dần hiện lên vẻ thâm sâu và ngón trỏ phải trên tay ghế bắt đầu động đậy. Lòng lão dâng lên một sự tức giận, chỉ là gia cố phòng tuyến mà đã cần nhiều tư nguyên như vậy, rõ ràng là vượt hơn mức cần thiết bình thường.
Tuy nhiên, lão cũng đành chịu. Cả triều văn võ này, cứ xem là họ đối với mình trung thành và tận tâm đến mấy thì mỗi người cũng đều có tư tâm riêng, tất cả đều hy vọng kéo dài vĩnh cửu sự huy hoàng của mỗi gia tộc, vì vậy mỗi lần xuất chiến đều ăn bớt rất nhiều. Hơn nữa chuyện này đã thành lệ cũ, kéo dài đã lâu nên Đại Thiên Sư cũng không tiện cắt đứt tài lộc của bọn họ.
Điện Thiên Sư lại an tĩnh trở lại, không người nói chuyện. Bạch Tiểu Thuần cũng nhận ra mối bận tâm của Đại Thiên Sư ắt không gì khác hơn là cảm thấy tư nguyên quân phí quá nhiều. Nếu như là lúc khác, Bạch Tiểu Thuần hẳn đã bị chấn kinh vì số quân phí này, nhưng hiện tại trong lòng hắn đang lo lắng cho Bạch Hạo. Hắn chỉ có thể nghĩ đến chuyện từng phút từng giây trôi qua là mối nguy hiểm của Bạch Hạo sẽ càng lớn.
Trong khi đó, theo Bạch Tiểu Thuần nghĩ, đối với Đại Thiên Sư, sự tình đang thảo luận trong điện hiển nhiên quan trọng hơn quá nhiều so với chuyện mình sẽ khẩn cầu, chính vì thế hắn không dám xen vào. Nếu cố nhắc đến sợ rằng sẽ tạo ra phản ứng tiêu cực. Giờ phút này hắn chỉ có thể chịu đựng giày vò lo được lo mất. Hắn chỉ mong đám người kia mau kết thúc thảo luận để hắn còn mở miệng nhờ Đại Thiên Sư tương trợ.
Đủ loại suy nghĩ đủ loại lo lắng xoay chuyển trong đầu Bạch Tiểu Thuần khiến hắn không để ý được rằng Đại Thiên Sư, không biết từ lúc nào, đã đang nhìn mình.
Đại Thiên Sư nhận ra Bạch Tiểu Thuần không tập trung cũng nhận thấy trong lòng Bạch Tiểu Thuần nhất định đang có chuyện lo lắng. Mắt lão hơi lóe lên, thần sắc lộ vẻ không vui.
"Bạch Hạo, từ khi ngươi đến, tâm trạng ngươi lúc nào cũng đầy vẻ tâm sự. Không lẽ Giám Sát phủ đã tìm thấy gì đó?"
Lão vừa dứt lời thì đám người Trần Hảo Tùng đều xao động trong lòng đều nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn Đại Thiên Sư, hô hấp của hắn hơi đình trệ một chút. Hắn thấy được thần sắc Đại Thiên Sư có vẻ không vui. Điều này khiến cho cái suy nghĩ Đại Thiên Sư sẽ không qua cầu rút ván với mình của hắn liền vơi đi phân nửa, lòng hắn hơi lạnh. Giờ phút này với sự lo lắng và chút mong mỏi cầu may, hắn cất lời.
"Đại Thiên Sư, cũng không phải là chuyện tình của Giám Sát phủ mà là ty chức..." Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đây thì Đại Thiên Sư đã khoát tay chặn lại, nhàn nhạt cắt lời.
"Nếu không phải là chuyện tình của Giám Sát phủ, vậy cũng không cần nói nữa."
Lời nói này chẳng khác gì sấm sét đánh ngang tai Bạch Tiểu Thuần khiến đầu óc hắn ông ông, nhịp thở hắn liền tăng nhanh lên. Hắn nhìn Đại Thiên Sư mà trong lòng cảm thấy đau khổ, chút ý nghĩ cầu may còn lại cũng tan biến theo lời nói này. Dù rằng đã sớm có dự tính nhưng trước thái độ nghịch chuyển của Đại Thiên Sư, hắn vẫn cảm thấy trong lòng giá lạnh.
"Dù cho có muốn gạt bỏ ta, cũng đâu cần phải bộc lộ thái độ rõ ràng như thế!" Bạch Tiểu Thuần cười lạnh trong lòng. Hắn hiểu rằng, muốn nhờ Đại Thiên Sư trợ giúp tìm Bạch Hạo đã không thể được nữa rồi.
Nghe Đại Thiên Sư nói thế, Trần Hảo Tùng và vị Thiên Công kia như nhận ra điều gì đó. Hai người kín đáo trao đổi ánh mắt với nhau, như có cùng một suy nghĩ. Khóe miệng Trần Hảo Tùng mơ hồ có một tia cười lạnh.
Sự tình vừa rồi hắn thấy rất rõ ràng, đây là Đại Thiên Sư phát ra tín hiệu, dù sao nếu chim đã hết thì cung cũng không cần dùng đến nữa.
Thần sắc sáu vị Thiên Hầu cũng đều thay đổi, ánh mắt liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần mà cười lạnh trong lòng. Bọn họ không hề cảm thấy bất ngờ với sự việc vừa rồi, trên thực tế thì tất cả quyền quý trong Khôi Hoàng triều đều có chung nhận định về việc Đại Thiên Sư sớm sẽ qua cầu rút ván.
Bọn họ coi như đã hiểu ý Đại Thiên Sư, cũng rất rõ ràng Bạch Tiểu Thuần bây giờ giống như con thuyền cô độc trong sóng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể lật nhào.
Sự việc vừa rồi đã nói rõ điều này.
"Những ngày tháng tốt đẹp của Bạch Hạo đã... chấm dứt."
"Kết cục của hắn sợ là sẽ hoàn toàn khác với Giám sát sứ tiền nhiệm Hắc Minh... Hiện tại để xem hắn xử sự thế nào, thông minh thì tự động từ chức, Đại Thiên Sư có lẽ còn để cho hắn một con đường sống, nếu không hắn nhất định phải chết!"
"Hừ, coi như hắn từ chức, Đại Thiên Sư có bỏ qua cho hắn thì bá quan văn võ trong triều cũng không tha cho hắn, hắn đã đắc tội với quá nhiều người rồi. Một khi hắn không còn là Giám sát sứ thì chắc chắn phải chết!"
Trong đầu tất cả mọi người hiện lên đủ loại suy nghĩ dù bề ngoài lại không hiển hiện điều gì khác lạ. Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thuần cũng đã biết khá rõ ràng những ý nghĩ lạnh lùng bất lộ kia.
Khí tức Bạch Tiểu Thuần dần trở nên hỗn loạn, ánh mắt lại trở nên đỏ ngầu. Bạch Hạo mất tích khiến hắn vô cùng lo lắng, thân phận hắn có thể bại lộ khiến bất cứ lúc này cũng có thể gặp nguy hiểm sinh tử. Bây giờ, Đại Thiên Sư lại thay đổi thái độ không lưu tình chút nào, lại thêm những vẻ mặt lạnh lùng của những người xung quanh, tất cả như dồn ép khiến Bạch Tiểu Thuần không thở nổi, càng khiến hắn không thể kiềm chế sự điên cuồng đang muốn bộc phát.
Hắn biết là sự việc này sẽ lan truyền rất nhanh trong giới quyền quý ở Khôi Hoàng thành. Sự kiêng kị đối với mình sẽ giảm đi, khi đó sự thăm dò và khiêu khích sẽ xảy ra không ngừng. Đến một mức độ nào đó thì hắn chỉ có một con đường chết.
Thậm chí hiện tại Bạch Tiểu Thuần chợt hiểu ra tại sao có người dám bắt Bạch Hạo, cho dù vì nguyên nhân gì thì đều bởi vì đoán được suy nghĩ vắt chanh bỏ vỏ của Đại Thiên Sư, vậy nên bọn họ mới dám bỏ qua thân phận Giám Sát sứ của mình.
Nếu như hắn không thể thay đổi cục diện này thì người bắt Bạch Hạo sẽ càng không có gì phải kiêng nể, Bạch Hạo sẽ rơi vào tình thế không lối thoát, còn chính hắn cũng phải chịu nguy cơ tứ phía.
Hắn hiểu nếu muốn cứu Bạch Hạo thì đầu tiên hắn phải củng cố địa vị và thế lực của mình để kéo dài thời gian, cũng như có thể dựa vào thế lực của mình để điều tra ra manh mối!
Mà điều kiện tiên quyết cho những việc này đều cần Đại Thiên Sư đồng ý, việc hắn phải làm là phải thay đổi ý định vắt chanh bỏ vỏ của Đại Thiên Sư, đồng thời còn phải nâng tầm quan trọng của chính mình trong mắt lão ấy. Chỉ như vậy mới có cơ hội.
"Đây là các ngươi ép ta đấy!" Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ ngầu, hắn nghiến răng, toàn thân cũng hơi run lên.
Ngày trước, khi hắn vừa đảm nhiệm Giám Sát sứ, Bạch Hạo từng hiến cho hắn một kế. Kế sách này là do Bạch Hạo suy đoán tâm tính của Đại Thiên Sư mà ra, hôm nay, xem chừng đã rất chính xác. Chẳng qua trước đây, Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy kế này quá mức tàn nhẫn.
Quyền quý toàn triều bây giờ tuy muốn giết Bạch Tiểu Thuần thì đó cũng chỉ là nhất thời. Nếu hắn có thể tránh né mà thoát đi, thì qua vài chục năm sau bọn họ cũng dần quên. Nhưng nếu hắn triển khai kế sách của Bạch Hạo thì toàn bộ quyền quý Man Hoang sẽ cả đời ghi hận hắn, vĩnh viễn khắc cốt minh tâm không bao giờ quên.
Vì thế lúc ấy Bạch Tiểu Thuần chần chờ không muốn sử dụng, nhưng tình thế trước mắt không cho hắn chọn lựa. Hắn muốn một lần nữa có được sự coi trọng của Đại Thiên Sư. Hắn cần tin tức từ tất cả các gia tộc quyền quý trong Khôi Hoàng triều. Chỉ có như thế hắn mới có thể điều ra ai đã ra tay bắt Bạch Hạo.
Sau khi quyết định, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, bước tới một bước ôm quyền cúi đầu. Thanh âm hắn lạnh lẽo âm u.
"Đại Thiên Sư, ty chức tới đây là vì nghĩ ra được một kế có thể giải quyết mối âu lo của Đại Thiên Sư."