Bạch Tiểu Thuần cảm thấy cực kỳ oan uổng, dùng cả sức ạmnh Thiên Đạo Kim Đan, Bất Tử Kim Cương thân cũng dùng nốt, tốc độ cực nhanh, ào ào vọt đi, nhưng vẫn không làm sao nhanh bằng con thỏ. Mà con thỏ này đạp cũng rất là xảo trá, toàn là đạp vào những chỗ hiểm, đau nhất trên người Bạch Tiểu Thuần.
Khiến Bạch Tiểu Thuần không ngừng kêu vang đau đớn, khóc không ra nước mắt, định lấy ba món Chí Bảo ra dùng, nhưng con thỏ không cho hắn thời gian kịp lấy chí bảo, nó tăng tốc, đạp liên tiếp vào Bạch Tiểu Thuần.
Rất là quá đáng, vì bây giờ con thỏ lại nhắm đá vào mặt hắn...
Bạch Tiểu Thuần muốn nổi điên, hắn nhận ra con thỏ không để cho hắn lấy chí bảo, để báo thù ngày xưa hắn dồn ép nó.
"Sao lại oán ta, là tự ngươi thích đi học vẹt cơ mà, ngươi… ngươi… ngươi ăn hiếp người quá đáng!" Bạch Tiểu Thuần gào lên.
"Ngươi tưởng ta thích học vẹt lắm hả, khốn kiếp, ngươi không nói tới còn đỡ, ngươi ngươi ngươi... Đều tại ngươi! !" Con thỏ cũng giận đến điên, chân không ngừng đá, miệng không ngừng trách mắng Bạch Tiểu Thuần.
"Đều tại ngươi, nhất là lần đầu tiên đó, ngươi chỉ nói có nửa câu rồi dừng, ngươi có biết lúc đó thiếu chút nữa bức lão phu thành điên hay không!"
"Nói cho ngươi biết, Bạch tiểu tử, từ nay trở đi nếu lão phu lại nói vẹt, ngươi phải nói cho hết câu mới được ngừng nghe rõ chưa!" Con thỏ càng nói càng tức giận, tần suất đá đạp càng nhanh hơn.
Bạch Tiểu Thuần cả người đau đớn, rống to.
"Giết người, giết người! !"
"Ai tới cứu cứu ta a, ta là Nghịch Hà Tông thiếu tổ, ta đổ máu vì Nghịch Hà Tông kia mà!"
"Lão tổ cứu mạng! !" Mặc Bạch Tiểu Thuần gào rống tới cỡ nào, cả đám nguyên anh đều không ai ló mặt, Bạch Tiểu Thuần càng tủi thân.
"Con thỏ, ngươi ăn hiếp người quá đáng! !"
"Ta nói chuyện chỉ nói nửa câu thì sao, nếu lúc đó không phải chỉ nói nửa câu, ngươi học được hết một câu, thì ta mất mạng còn gì nữa!"
"Ta thích nói nửa câu, sau này lúc nào ta cũng chỉ nói nửa câu mà thôi!"
"Bây giờ ta nói này... câu sau của Bạch Tiểu Thuần ta là cái gì, ngươi nói mau, nói mau lên, câu sau của Bạch Tiểu Thuần ta là cái gì! !" Bạch Tiểu Thuần bị ép, rống to.
Con thỏ run bần bật, đôi mắt trở nên mờ mịt, khựng lại giữa không trung.
"Bạch Tiểu Thuần ta..."
Nó kêu to, chẳng những Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, người xung quanh bị náo nhiệt mà kéo tới xem cũng ngây người, ai cũng nhìn con thỏ, nhận ra bộ dạng của nó rõ ràng không được ổn.
Con thỏ đã hạ cả bốn chân xuống đất như thỏ thường, tai vểnh lên, miệng không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ kia.
"Ngươi nói đi, câu sau của Bạch Tiểu Thuần ta là cái gì!" Bạch Tiểu Thuần không chạy nữa.
"Bạch Tiểu Thuần ta..." Con thỏ nóng nảy, gấp gáp kêu vang.
"Ngươi nói đi, nói mau!" Bạch Tiểu Thuần kích động, tới gần mấy bước, phấn khởi vô cùng, hắn đã tìm ra được điểm yếu của con thỏ, lập tức dồn ép nó.
"Bạch Tiểu Thuần ta..." mắt con thỏ đỏ rực lên như máu, lông trên thân dựng thẳng hết lên, vẻ đầy lo lắng, bị Bạch Tiểu Thuần ép hỏi, nó hoảng loạn, rống vang một tiếng, quay thân bỏ chạy điên cuồng, trong miệng không ngừng tuôn ra đủ thứ thông tin, kể cả chuyện về Xích Hồn Lão Tổ, khiến người nghe xung quanh hết hồn, Xích Hồn không nhịn được vọt ra, đuổi theo con thỏ, nhưng con thỏ này tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã vọt mất.
Bạch Tiểu Thuần tới giờ đã hiểu, con thỏ này thần kinh không bình thường, lúc tốt lúc hỏng, lúc tốt thì trở thành lão quỷ, nhưng rõ ràng đầu óc nó đã bị tổn thương quá nặng, hắn chỉ cần hỏi lại câu kia, là đối phương hoàn toàn sụp đổ.
"Thì ra là vậy a, hặc hặc, thỏ con nhỏ bé, cũng dám đấu với Bạch Tiểu Thuần ta, xem từ nay ngươi còn dám chọc tới ta hay không!" Bạch Tiểu Thuầnthở phào đắc ý quay đi, thấy từ xa Xích Hồn Lão Tổ đã quay lại, trừng mắt với hắn.
Bạch Tiểu Thuần rụt đầu, vội chạy về động phủ của mình.
"Sao lại trách ta, ai biểu nãy giờ các ngươi không chịu chạy ra cản, mặc kệ thiếu tổ của các ngươi bị con thỏ hành hung!" Bạch Tiểu Thuần bóp bóp mặt, nghĩ thôi mình ít ra ngoài thì tốt hơn, con thỏ kia chạy đi đâu không biết, ai biết sẽ nói ra tới cái gì lẽ ra không nên nói.
"Còn Thiết Đản nữa, chả biết đã chạy đi đâu, mấy ngày cũng không thấy mặt, nhất định lại tìm trò gì chơi rồi!" Bạch Tiểu Thuần vận dụng mối liên hệ đặc biệt với Thiết Đản, cảm thấy nó không có gì nguy hiểm, nên bỏ qua, không để ý thêm nữa.
"Mà thôi, từ lúc kết Thiên Đạo Kim Đan, mình vẫn chưa tu luyện đàng hoàng, bây giờ sẵn dịp bế quan một lần vậy." Bạch Tiểu Thuần phong bế động phủ, bắt đầu bế quan.
Thời gian sau, Bạch Tiểu Thuần mở mắt, một tháng này, hắn đã củng cố tu vi thêm phần vững chắc, tu vi đã có một chút tinh tiến, hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản.
Ngọc giản này màu đen, vẻ ngoài khá là xấu xí, nhưng cầm trong tay lại lạnh băng, là ngọc giản công pháp Hàn Tông đưa cho hắn.
Bạch Tiểu Thuần quét thần thức qua để xem.
"Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết!"
"Tu công pháp này cũng p hải dùng nước Thông Thiên hà, nhưng không phải là thôn phệ, mà là đi thay đổi kết cấu, chia làm hai loại hàn và niệm...
Lấy pháp ngưng hàn, lấy hàn dưỡng niệm..."
"Một khi đại thành, chỉ cần một niệm, xung quanh sẽ đều bị đóng băng, vậy niệm là cái gì?" Bạch Tiểu Thuần càng xem càng kinh hãi.
"Niệm, chính là ngự lực đạt đến mức tận cùng, tạo thành một loại sức mạnh kì lạ, cũng chính là, khi ngự lực và ý thức dung hợp vào với nhau, mới chính thức tạo thành sức mạnh!"
"Tử khí ngự đỉnh, bồi dưỡng ngự lực, tử khí thông thiên, ngưng ngự lực vào trong pháp, sơ bộ hoàn thành dung hợp ngự lực và ý thức với nhau, Hàn Môn dưỡng niệm, chính là dung hợp ngự lực và ý thức, sau đó kích phát ra, hình thành Niệm lực chân chính, sau đó nuôi dưỡng..."
Bạch Tiểu Thuần nắm chặt ngọc giản, đến giờ hắn đã hiểu, công pháp của Linh Khê Tông chia làm nhiều tầng, như mục tiêu chung của tất cả, đều là một chữ ‘niệm’!
"Lực kéo đẩy của ta, cũng có thể thông qua niệm... mà thành công!"
"Niệm..." Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhìn một khối đá nhỏ trong động, thử không thi triển thần thông, chỉ trong đầu tưởng tượng đến việc tảng đá kia bay lên.
Đột nhiên tảng đá nhỏ rung lên, dù chưa bay lên, chỉ rung lên tại chỗ, nhưng cũng làm Bạch Tiểu Thuần rất vui sướng.
Cả nửa ngày sau, Bạch Tiểu Thuần mới dằn được kích động trong lòng, nghĩ tới Bất Tử Trường Sinh Công, bèn nhắm mắt, nghĩ tới quyển bất tử công quyển 3 lấy được từ truyền thừa Huyết Tổ.
Bất Tử Cân!
Gân là cội rễ của tốc độ, sức mạnh của gân giúp cho con người mềm dẻo đến cực hạn, thi triển tốc độ đến đỉnh phong, mà bản thân tốc độ cũng giúp tăng sức mạnh, cùng đánh một quyền, nhưng với tốc độ bình thường và tốc độ kinh người là hoàn toàn khác nhau!
Chỗ đặc biệt của Bất Tử Cân là ở chỗ, với tốc độ cực hạn không chỉ giúp tăng sức mạnh bộc phát của cơ thể, mà còn ẩn chứa một loại thần thông huyền diệu nào đó của bất tử công, thần thông này ẩn bên trong chiêu thức quyền cước, mỗi lần oanh kích, là tạo thành cấm chế!
Cấm chế này có thể phong ấn tất cả!
Hai quyển đầu của bất tử công là thuần luyện cho sức mạnh cơ thể đạt đến đỉnh phong, còn quyển thứ ba thì ngoài làm cho cơ thể cường hãn, còn chứa cả thần thông huyền diệu.
"Bất tử cấm!" Bạch Tiểu Thuần sáng mắt, thần thông quyển 3 của bất tử công tương tự với Toái Hầu Tỏa và Hám Sơn Chàng!
Bất Tử Cân không giống hai quyển đầu, nó không phân chia cấp độ, mà chỉ thuần về mức độ ngưng luyện toàn thân!
Chia làm tứ chi, thân hình, và đầu!
Nếu lần lượt ngưng luyện thành công tất cả, là đạt đại thành!