Thanh niên áo trắng phun một ngụm máu tươi, nội tâm rất hối hận, lúc trước hắn vốn định lùi bước, bởi vì Bạch Tiểu Thuần tính toán sai cho nên hắn tiếp tục yêu cầu luyện linh, lúc này hắn mới biết đối phương đã đùa nghịch mình, nội tâm tức giận ngập trời, thân thể run rẩy lui ra sau, hắn chạy ra khỏi cửa hàng, hắn không dám đánh cược, cái giá này quá lớn, đừng nói là hắn, cho dù là gia tộc của hắn cũng gánh không nổi, vừa nghĩ tới cái giá tám ức hồn dược, tâm thần như thoát ly thân thể, trong đầu chỉ có một suy nghĩ muốn rời khỏi nơi này
- Ta gài ngươi? Có ý tứ gì, ngươi đừng chạy, thanh toán hồn dược, ngươi định quỵt nợ sao?
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, cân nhắc đối phương có ý gì, chính mình tính toán sai sao? Hắn vẫn chưa ý thức được bản thân mình tính sai, đang buồn bực lúc, mắt nhìn đối phương muốn chạy, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trầm xuống, hắn tức giận, hắn cảm giác mình trước kia hảo tâm khuyên bảo, gia hỏa này không lĩnh tình cũng bỏ đi, hiện tại còn vu oan mình tính sai, thật khi dễ người.
- Ta hận kẻ chơi xấu nhất.
Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, lúc này bước tới một bước, hai người theo sau thanh niên áo trắng đã sớm lo lắng hãi hùng nên bày trận đón dịch, lúc này tiến lên ngăn cản, vào lúc va chạm hai người này phun máu tươi bay ra xa, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, hắn không dừng lại chút nào, trực tiếp xuất hiện trước mặt thanh niên áo trắng sau đó nâng tay phải tát một cái.
Oanh, thanh niên áo trắng phun máu tươi như suối, thân thể bay ra xa, mặt của hắn cũng đẫm máu, bộ dạng như kẻ tâm thần.
- Ngươi dám động thủ trong thành Khôi Hoàng!
- Ta động thủ thì sao, ngươi thiếu nợ hồn dược của ta không trả, đi tới nơi nào ta cũng chiếm đạo lý
Bạch Tiểu Thuần tức giận, hắn còn đá một cước.
Một cước này đá tên thanh niên áo trắng bay ra xa, oanh, gia hỏa này khảm vào vách tường, thanh niên áo trắng phun máu tươi như không cần tiền, xương cốt đứt gãy nhiều nơi, giận dữ công tâm, hơn nữa tu vi hỗn loạn nên hôn mê.
- Hừ, còn dám quỵt nợ ta, nãi nãi của ngươi, sổ sách của Bạch gia gia nói quỵt là quỵt được sao?
Bạch Tiểu Thuần tức giận, hắn cảm thấy tiểu tử áo trắng không phải thứ tốt, chính mình đánh cuộc thua lại chạy trốn, làm thế là xem thường mình, cả đời này Bạch Tiểu Thuần chán ghét nhất là kẻ xem thường mình.
- Bạch Hạo ngươi lớn mật!
- Trần Hùng là kỳ lân tử Trần gia, lão tổ Trần gia chính là Thiên Công đấy!
Hai lão giả hộ đạo cho thanh niên áo trắng, lúc nhìn thấy thanh niên áo trắng bị khảm trên vách tường liền nổi giận gầm lên.
- Thiên Công?
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, biết rõ trong Man Hoang có thể xưng là Thiên Công chỉ có Thiên Nhân đỉnh phong mới được, như Vô Thường Công, cho dù là Thiên Nhân cũng chỉ là Địa Công, trước mắt đã tới nước này, Bạch Tiểu Thuần nghĩ chính mình chiếm cứ đạo lý, dù sao đối phương tới gây phiền toái cho mình, đối phương cũng là kẻ đưa ra đề nghị đánh cược, sau đó cũng là đối phương thua cuộc chạy trốn, chính mình không sai chỗ nào cả, tự nhiên không thể kinh sợ, vì vậy nội tâm tuy không ổn nhưng đối mặt với người bốn phía hắn phải mạnh miệng.
- Thiên Công tính toán là cái chim gì, lão tử tại thành Cự Quỷ đã trói Bán Thần đấy!
Lúc này Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, một đạo cuồng phong quét qua tên thanh niên áo trắng và hai lão giả hộ đạo, sau đó hai lão giả hộ đạo bị đánh bay vào vách tường ngất đi.
Tất cả những việc này đều bị người bên ngoài cửa hàng nhìn thấy, cả đám hít khí lạnh, cũng bị Bạch Tiểu Thuần bưu hãn dọa sợ, việc này sẽ truyền bá khắp thành Khôi Hoàng với tốc độ thật nhanh.- Linh hồn nhỏ bé, đóng cửa!
Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng và lên tiếng, Bạch Hạo hãi hùng khiếp vía bay ra, vội vàng đuổi khách nhân ra ngoài và đóng cửa lại.
Hồn tu bên ngoài cửa hàng đứng xem náo nhiệt, cả đám cảm thấy hôm nay xảy ra chuyện kinh tâm động phách, bọn họ cũng không lập tức giải tán, hiển nhiên biết rõ Thiên Công của Trần gia sẽ không từ bỏ ý đồ, muốn chờ ở nơi này xem chuyện xảy ra sau đó.
- Chỉ sợ cửa hàng luyện linh này về sau có danh tiếng bao phủ khắp thành Khôi Hoàng!
- Luyện linh mười lăm lần... Chỉ điểm này cũng đủ vang danh khắp nơi!
- Không nghĩ tới tại khu tám mươi chín lại có cao nhân, người này tên là Bạch Hạo, tại sao ta cảm thấy cái tên này quen tai...
Mọi người nghị luận với nhau, cũng nghe được tên thanh niên áo trắng hô hai chữ Bạch Hạo, vào lúc này suy nghĩ một lúc, ngay sau đó có rất nhiều hồn tu kinh hô.
- Bạch Hạo... Ta nhớ ra rồi, hắn là Bạch Hạo thành Cự Quỷ, chính là kẻ giết phụ thân mình, trợ giúp Cự Quỷ Vương chống phản loạn, sau đó trói tất cả thiên kiêu trong Luyện Hồn Hồ, là Bạch Hạo này!
- Trời ơi, ta cũng nhớ ra rồi, là hắn, nghe đồn người này tâm ngoan thủ lạt, lục thân không nhận, thượng đội hạ đạp làm người ta khinh thường!
- Việc này tính là cái gì, ta còn nghe nói người này có sở thích đoạt thê tử của người khác, vô sỉ đến cực điểm, hắn đã tới thành Khôi Hoàng của chúng ta, không ngờ còn biến hóa nhanh chóng, trở thành luyện linh đại sư!!
Từng tin tức truyền bá ra ngoài, càng ngày càng nhiều người nhớ tới thân phận Bạch Tiểu Thuần, tiếng nghị luận càng ngày càng lớn, cùng lúc đó Bạch Tiểu Thuần đứng chắp tay sau lưng trong cửa hàng, hắn nhìn thanh niên áo trắng và hai lão giả hộ đạo, lại nhìn qua khe hở cửa sổ, nhớ tới hành vi quỵt nợ và càn rỡ của đối phương, hắn càng ngày càng tức giận.
- Khinh người quá đáng, ta đã trốn tới nơi này, không đi trêu chọc người khác, cũng nén giận, không ngờ gia hỏa này còn dám khi dễ ta.
Bạch Tiểu Thuần dùng lực lượng mặt nạ che giấu nói với Bạch Hạo.
- Hạo nhi, việc này không có bao nhiêu quan hệ với vi sư, ngươi cũng nhìn thấy, bọn chúng quá phận mà.
Bạch Tiểu Thuần tức giận nói ra, Bạch Hạo cười khổ lắc đầu, không biết nên nói cái gì, hiện tại đã xông tai họa, hơn nữa không quan hệ lớn với Bạch Tiểu Thuần, bởi vì cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
- Sư tôn, trước mắt phải nghĩ biện pháp, gia tộc của kẻ này sẽ tới đây tìm chúng ta.
Bạch Hạo trầm ngâm mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần cũng chột dạ, lúc trước hắn nhìn như hung hăng càn quấy nhưng nội tâm rất lo sợ, dù gia tộc đối phương có Thiên Nhân, nơi này không phải thành Cự Quỷ, vì vậy hắn lấy ngọc giản truyền âm nói với Cự Quỷ Vương tình hình nơi này.
Không bao lâu sau, giọng nói bá đạo của Cự Quỷ Vương vang lên trong ngọc giản.