"Ngươi lại dám mắng ta vô sỉ? Đại Thiên Sư làm sao lại bổ nhiệm một người vô sỉ làm Giám Sát Sứ cương trực công chính? Nói cách khác, chính là Đại Thiên Sư có mắt không tròng đấy nhỉ?"
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần nheo nheo, thấp thoáng tia kinh hỉ. Hắn phát hiện Triệu Hùng Lâm này không nói lời nào thì thôi, một khi nói chuyện thì sơ hở khắp nơi.
"Triệu Hùng Lâm, ngươi đây là ngang nhiên chất vấn bổn quan, chất vấn Giám Sát phủ, chất vấn Đại Thiên Sư. Chẳng lẽ ngươi chính là đồng đảng của hai vị Lý, Trần!!" Bạch Tiểu Thuần vung tay lên đầy khí thế.
"Người đâu! Chặn cửa hoàng cung lại cho ta! Những người khác có thể tiến vào, còn tên Triệu Hùng Lâm này ý đồ bất chính, không thể vào!"
Bạch Tiểu Thuần vừa dứt lời thì không ít Thi Khôi phi đến phong tỏa cửa đông hoàng cung.
Hồn tu quyền quý bốn phía không khỏi hít vào một hơi, xem như được mở mang về miệng lưỡi ngoan độc của Bạch Tiểu Thuần. Độ uy hiếp của hắn lập tức được tăng lên, nhất là những người chưa từng gặp Bạch Tiểu Thuần.
Những thị vệ phụ trách canh gác cửa cung thì cười khổ. Việc này bọn hắn không ngăn cản được, chỉ có thể vội vàng báo cáo tình hình lên trên.
Trần Hảo Tùng đau đầu, Bạch Tiểu Thuần giống như một cái dằm trong xương hắn. Rõ ràng chỉ cần một cái tát là tát chết hắn nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều cố kị mà không ra tay được.
Nếu chỉ có thể thì cũng thôi nhưng Bạch Tiểu Thuần này miệng lưỡi bén nhọn, đen cũng có thể nói thành trắng. Nói chuyện với kẻ này không cẩn thận còn bị hắn vu oan giá họa.
Trần Hảo Tùng nhìn thấy Triệu Hùng Lâm bên người đang bị lửa giận thiêu đốt thì cau mày quát khẽ.
"Đã đủ rồi!"
Hắn phất tay, một trận gió lốc tràn ra đẩy lui đám Thi Khôi đang chiếm giữ cửa cung. Ngay cả Bạch Tiểu Thuần dưới cơn phong bạo này cũng bị đẩy lui về sau mười trượng.
Ngay sau khi Bạch Tiểu Thuần lui ra thì Trần Hảo Tùng liền bước vào cửa đông hoàng cung. Triệu Hùng Lâm cắn răng theo sau. Lúc đi qua cửa, hắn còn ngoái lại tặng cho Bạch Tiểu Thuần một ánh mắt sát cơ mãnh liệt.
Những quyền quý khác cũng không có hảo cảm gì với Bạch Tiểu Thuần, ai nấy nhanh chóng tiến vào trong.
Bạch Tiểu Thuần lầm bầm bất mãn:
"Ỷ vào tu vi cao hơn ta mà có thể ngang ngược sao! Có bản lĩnh thì đánh một trận với các hảo hán ở Giám Sát phủ của ta đi!"
Thị vệ bốn phía nhao nhao cúi đầu, đáy lòng đều cảm khái vị Giám Sát Sứ này ỷ vào Đại Thiên Sư mà nói năng ngang ngược, thế mà còn không biết xấu hổ nói người khác ỷ vào tu vi...
Bạch Tiểu Thuần thấy tất cả đã tiến vào thì cũng chắp tay sau lưng, hất cằm tiền vào cửa phía đông, mấy Thi Khôi theo sát sau lưng. Nhưng thời điểm Bạch Tiểu Thuần bước đến cửa thì một thị vệ tiến lên cản trở bước chân của Thi Khôi hắc giáp.
"Giám Sát Sứ đại nhân...thật ra....vào ngày tế tổ, những thủ hạ này của ngài không được phép vào cung" Thị vệ này cũng rất phiền muộn nhưng lại không thể không ngăn cản, đành trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần.
"A?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, mồm há hốc.
"Không cho vào? Đang đùa ta đấy à? Đám bên trong kia, tu vi kẻ nào cũng cao hơn ta, lại còn hận không thể giết chết ta. Một mình ta đi vào đó thì quá nguy hiểm rồi" Bạch Tiểu Thuần gào thét phân tích lý lẽ nhưng thị vệ kia chỉ cười khổ lắc đầu.
Quy định này khiến Bạch Tiểu Thuần muốn đập đầu vào tường, nếu hắn sớm biết việc này thì chuyện vừa rồi đã không náo loạn lên như vậy. . . Chần chừ cũng không được vì nhịp chuông ngân bên trong đã trở nên nhanh hơn như báo hiệu đã đến phần kết thúc, Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể thở dài, bố trí Thi Khôi Huyết Quân đứng canh giữ ngoài đại môn rồi chậm rì rì đi vào Hoàng Cung.
Đại môn Hoàng Cung giống như ngăn lại dũng khí không sợ trời không sợ đất của Bạch Tiểu Thuần ở bên ngoài. . . Lúc ở ngoài hắn vênh váo đắc ý bao nhiêu thì khi vào bên trong lại thấy rụt rè bấy nhiêu, chân bước từng bước thật nhẹ như sợ bị ai chú ý đến mình.
May mắn là Bạch Tiểu Thuần đi vào khá trễ, hiện tại đám quyền quý trong triều đều đã tập trung ở quảng trường bên ngoài chính điện.. Được thị vệ Hoàng cung chỉ dẫn, Bạch Tiểu Thuần đã kịp đến nơi trước khi tiếng chuông chấm dứt.
Diện tích quảng trường chính điện rất lớn, trong đó có mười tám chiếc Bàn Long trụ to lớn, vững vàng vươn thẳng lên trời, mặt nền quảng trường đều làm bằng ngọc thạch màu xanh, khiến khắp nơi tràn ngập Linh khí. Ở trung tâm là một chiếc chuông khổng lồ, hiện tại dư âm phát ra từ đó vang vọng khắp nơi.
Phía bên ngoài là vô số hồn tu thị vệ, thần sắc mỗi người vô cùng nghiêm nghị đứng ngay ngắn tạo thành tầng tầng lớp lớp bao phủ toàn bộ khu vực này. Hai bên quảng trường, vị trí đầu tiên bên trái là Hồng Trần Nữ và Chu Hoành.
Hai vị trí đầu tiên bên phải là Tiểu Thắng Vương Công Tôn Dịch và thế tử Linh Lâm Thành, cũng là ca ca của Hứa San.
Hiển nhiên, bọn họ là đại diện của Tứ Đại Thiên Vương tham dự lễ tế tổ. Hiện tại bốn người này cũng không chú ý đến Bạch Tiểu Thuần mà chỉ đứng đó nhắm mắt dưỡng thần.
Đứng phía sau bọn họ là mười vị Thiên Công, Trần Hảo Tùng là một trong số đó, đứng ở vị trí thứ ba bên trái.
Tiếp đến là hơn một trăm Thiên Hầu, dường như vị trí càng ở phía trước thì càng cường hãn. Triệu Hùng Lâm đứng trong đám Thiên Hầu, hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mắt lóe lên, hừ lạnh một tiếng.
Hơn trăm Thiên Hầu xếp thành hai hàng, cách nhau mấy trượng. Xếp sau cùng là các đại thần trong triều, số lượng chừng hơn một nghìn người. Đám người này vô luận khí thế hay địa vị có vẻ yếu hơn nhiều, vẻ mặt từng người đều mang vẻ cung kính.
Vị trí của Bạch Tiểu Thuần là ở chỗ đám đại thần này, chẳng qua hắn là Giám sát sứ, so ra thì thân phận và địa vị cao hơn một chút, vì vậy chỗ đứng của hắn là vị trí đầu tiên sau Thiên Hầu.
Đa số đại thần đều chưa biết Bạch Tiểu Thuần, nhưng cũng đã nghe nói. Sau khi bọn họ trao đổi với nhau mới biết thân phận của Bạch Tiểu Thuần. Khác với đám Thiên Hầu, Thiên Công, những đại thần này không có nhiều ác cảm đối với Bạch Tiểu Thuần, thậm chí còn có ý lấy lòng.
Nhận thấy thiện ý của phần lớn mọi người xung quanh, Bạch Tiểu Thuần thở ra nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười, gật đầu chào hỏi một phen rồi mới đi về vị trí của mình. Hắn nhìn về chính điện Hoàng Cung phía xa, trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ.
"Khôi Hoàng. . . Mặc dù Đại Thiên Sư quyền khuynh thiên hạ, thế nhưng Khôi Hoàng. . . mới là người có huyết mạch Hoàng tộc, là người đứng đầu Man Hoang trên danh nghĩa. . ." Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn không biết đã từng có người ở Thông Thiên Hà có thể giống như hắn đứng ở quảng trường Hoàng Cung của Man Hoang.
Ít nhất là hiện tại, nghĩ đến việc mình có thể như diều gặp gió đi đến bước này ở Man Hoang, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy xúc động đồng thời cũng có tự hào đắc ý.
"Đợi đến lúc quay về Nghịch Hà Tông, ta phải kể lại chuyện ở đây cho Hầu tiểu muội, Quân Uyển, Đại Bàn, Lý thúc..."
Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần đưa mắt nhìn về chính điện toàn một màu tím ở phía xa. Ở trên chính điện điêu khắc chín con Kim Long như lượn vòng quanh đại điện. Đầu rồng lộ ra bên ngoài giống như tùy thời có thể bay lên trời, tạo thành khí thế mãnh liệt.
Chỉ là Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được một cỗ uy áp dường như tràn ra từ trên mình chín con Kim Long này, hắn cũng mơ hồ nhận ra chấn động của trận pháp ở bốn phía.
"Mỗi lần đến Hoàng cung đều là đi Thiên Sư Điện, đây là lần đầu tiên ta đến chính điện a, bộ dạng Khôi Hoàng không biết trông như thế nào..." Bạch Tiểu Thuần có chút mong ngóng nhìn về phía cửa chính điện đang khép kín.
Thời gian trôi qua chừng một nén nhang, bỗng nhiên tiếng chuông ngân lại vang lên theo đó cửa chính điện từ từ mở ra. Lập tức chín con Kim Long giống như đồng thời mở mắt, phát ra khí thế động trời, thậm chí mọi người còn phảng phất nghe thấy tiếng rồng ngâm khiến cho tinh thần tất cả không khỏi hoảng hốt.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hơn mười Hồn tu cả nam cả nữ tướng mạo tuấn mỹ, quân áo cực kỳ hoa lệ đứng ở chỗ cửa chính điện vừa mở ra, một trong số đó chính là Nhị Hoàng Tử.
Hiển nhiên, đây là những người trực thuộc Hoàng tộc Khôi hoàng triều, tất nhiên không phải tất cả mà chỉ là một số đại biểu mà thôi.
Đứng trước bọn họ là hai lão giả lưng còng, bề ngoài xấu xí, nhưng trên người bọn hắn đều tản ra khí tức âm lãnh.
Phía trong cùng đại điện là hai chiếc ghế dựa một lớn một nhỏ. Chiếc ghế lớn toàn bộ là một màu vàng, chính là Long Y, ngồi trên đó là một người đeo Đế quan, mặc Đế bào!
Dáng vẻ người này mơ hồ, chỉ có thể nhận ra tầm trung niên, nhưng có một cỗ quý khí giống như là bậc Chí Tôn không ngừng tràn ra từ thân thể hắn theo tiếng Kim Long gào thét,!
Người này chính là Khôi Hoàng!
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn không thấy rõ vẻ mặt của Khôi Hoàng, chỉ có thể cảm nhận ánh mắt đó như ẩn chứa cả thế giới, khiến tâm thần người khác như có lôi đình nổ vang khi nhìn vào mắt hắn.
Chấn động này biến mất rất nhanh, mà tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn về phía sau Long Y to lớn kia. Chỗ đó chỉ có một chiếc ghế nhỏ rất bình thường, nhưng vị trí đặt còn cao hơn cả Long Y khiến tất cả ánh mắt đều tập trung vào đó!
Chiếc ghế nhỏ màu đen không có gì lạ, nhưng hết lần này đến lần khác, bóng người ở đó lại thu hút sự chú ý của tất cả bá quan văn võ, kể cả… Bạch Tiểu Thuần!
Người ngồi đó là. . . Đại Thiên Sư!
"Kính mời Đại Thiên Sư!" Trong lúc mọi người đổ dồn ánh mắt vào bên trong đại điện, thanh âm chói tai một trong hai lão giả lưng gù vang lên.
Tiếng nói còn chưa dứt, Cự Long từng tỏ ra tò mò với Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên xuất hiện trong tầng mây cuồn cuộn. Đầu rồng to lớn cúi xuống, phát ra một tiếng rồng ngâm vang vọng, khí thế tỏa ra trực tiếp chèn ép khí thế của chín con Kim Long, đồng thời thân ảnh Đại Thiên Sư đã hiện ra trên chiến ghế trong đại điện!
Sự xuất hiện của Đại Thiên Sư khiến tâm thần mọi người chấn động, kể cả đám người Thiên Công cũng phải cúi đầu, cung kính ôm quyền lên tiếng.
"Bái kiến Đại Thiên Sư! Bái kiến Khôi Hoàng!"