Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia tộc quyền quý trong Khôi Hoàng Thành lúc này đã triệt để chấn động. Cho dù có Đại Thiên Sư cùng năm vị Thiên Công trấn áp nhưng vẫn có Thiên Hầu cùng Thiên Công khác bay ra từ trong gia tộc, đi thẳng đến hoàng cung, muốn bái kiến Đại Thiên Sư.

Chúng Ân Lệnh này khiến mọi người cảm nhận rõ được ý đồ độc ác. Bọn hắn cũng hiểu rõ được sự đáng sợ của Chúng Ân Lệnh này, thậm chí còn hiểu lệnh này không được phép kéo dài, một khi kéo dài thì sẽ để lại hậu quả không cách nào tưởng tượng được.

Nhưng ngay lúc những Thiên Hầu cùng Thiên Công liên hợp cùng một chỗ để đến hoàng cung, thì Bạch Tiểu Thuần đã mang theo đại quân thi khôi, giống như mãnh hổ lao ra, một đường thẳng tiến tới Triệu gia.

Bạch Tiểu Thuần trong trạng thái điên cuồng đã triển khai tốc độ đến cực hạn. Không bao lâu sau, hắn đã mang theo năm nghìn thi khôi, tỏa ra vòng xoáy sát khí màu đen long trời lở đất, hàng lâm đến Triệu gia.

Triệu gia lúc này nhìn như yên ổn, nhưng thực tế những tộc nhân dòng thứ cùng một số tộc nhân dòng chính không nắm quyền đều đang cực kỳ hồi hộp. Dưới pháp chỉ gây chấn động của Đại Thiên Sư, những dã tâm mà có lẽ cả đời không thể hiển lộ của bọn họ nay cũng đang rục rịch trỗi dậy.

Người người ngang hàng, ai cũng được chia đều.

Hết thảy điều này đều vô cùng tốt đẹp, khiến hô hấp ai nấy đều dồn dập hẳn lên. Người duy nhất tức giận đến run rẩy chính là Triệu Đông Sơn, trong mắt hắn, đó đều là tài sản do hắn kế thừa, nhưng lúc này lại vì một pháp lệnh của Đại Thiên Sư mà phải chia đều cho tất cả mọi người.

Điều này khiến hắn nổi giận, nhưng hắn lại không dám phản kháng Đại Thiên Sư, chỉ có thể đặt sự kỳ vọng lên phụ thân đang cùng các vị Thiên Hầu khác tiến tới hoàng cung.

"Đây nào phải là Chúng Ân Lệnh gì, rõ ràng là chính là lệnh xét nhà!" Triệu Đông Sơn nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía những tộc nhân dòng thứ cùng một ít tộc nhân dòng chính bằng ánh mắt tràn ngập sát ý.

Ngay lúc nội tâm của tộc nhân Triệu gia còn đang rục rịch, Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện. Hắn đứng giữa không trung, sắc mặt âm lãnh, đôi mắt chứa đầy hàn ý, nội tâm cực kỳ điên cuồng đồng thời nỗi lo lắng trong lòng ngày càng tăng thêm. Năm nghìn thi khôi bên cạnh hình thành vòng xoáy sát khí oanh động tám phương, khiến tất cả tộc nhân Triệu gia sau khi nhìn thấy đều kinh hãi trong lòng. Nhưng có không ít người lại có chút mong chờ đối với sự xuất hiện của Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần lần này đến cùng lúc trước hoàn toàn khác biệt. Triệu Đông Sơn thấy Bạch Tiểu Thuần xuất hiện thì biến sắc, đang muốn mở miệng thì thanh âm lạnh như băng của Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên truyền khắp toàn bộ Triệu gia.

"Đại Thiên Sư có chỉ, bắt đầu từ hôm nay, hoàng triều ban bố Chúng Ân Lệnh, toàn bộ vương thần đều phải chấp hành... Mà Bạch mỗ thân là Giám Sát Sứ, được lệnh của Đại Thiên Sư, giám sát toàn bộ các gia tộc chấp hành... Chúng Ân Lệnh!"

Hắn vừa dứt lời, lập tức toàn bộ Triệu gia truyền đến vô số thanh âm hấp khí. Trong đó những người tỏ vẻ kích động thì đều là những tộc nhân dòng thứ cùng một ít tộc nhân dòng chính không nắm quyền kế thừa.

Trong ánh mắt của bọn họ lúc này đều lập lòe hào quang mãnh liệt.

Mà sắc mặt của Triệu Đông Sơn trong nháy mắt đã đại biến. Hắn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cào Bạch Tiểu Thuần, nghẹn ngào mở miệng.

"Là ngươi!"

"Chết tiệt, là ngươi! Độc kế này chính là do ngươi nghĩ ra, vì vậy mới có thể ở dưới trướng Đại Thiên Sư lấy lại được quyền thế!" Triệu Đông Sơn trong thoáng chốc đã hiểu ra tất cả. Điều này không khó suy đoán, Giám Sát Phủ vừa nhấc lên gợn sóng, Chúng Ân Lệnh đã được truyền ra, chỉ cần hơi cân nhắc là có thể hiểu rõ ràng.

"Bạch Hạo, ngươi..." Triệu Đông Sơn lập tức nổi giận, thù cũ hận mới gộp chung lại một chỗ khiến hắn lập tức bạo phát.

Nhưng hắn bạo phát rất không đúng lúc. Giờ phút này Bạch Tiểu Thuần cực kỳ điên cuồng, chỉ cần hơi đụng vào hắn một cái là hắn sẽ lập tức nổ bung.

"Hừ!" Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên hàn mang, thân thể bước lên một bước, trong nháy mắt đã biến mất. Lúc hắn xuất hiện thì đã ở trước người Triệu Đông Sơn, tay phải của hắn nâng lên, trực tiếp đánh ra một quyền không chút chần chờ.

Một quyền này như là hắn đang trút lửa giận, sau khi đánh ra hư vô cũng rung động lắc lư, không khí bạo liệt. Triệu Đông Sơn biến sắc, lập tức ngăn cản, nhưng chiến lực của hắn thua xa Bạch Tiểu Thuần. Sau một tiếng nổ vang, Triệu Đông Sơn phun ra máu tươi, thân thể bị đánh lui hơn trăm trượng, trực tiếp đâm vào một công trình kiến trúc khiến kiến trúc đó lập tức sụp đổ.

Những tộc nhân xung quanh theo bản năng muốn xông lên ngăn cản, nhưng trong nháy mắt tất cả đều dừng lại. Bạch Tiểu Thuần cũng không thèm liếc nhìn mọi người, bước ra một bước nữa. Ngay lập tức, hắn đã xuất hiện trước kiến trúc vừa đổ nát. Triệu Đông Sơn vừa giãy giụa bò ra, thần sắc hoảng sợ, thấy Bạch Tiểu Thuần muốn đuổi theo, hắn lập tức định lui về phía sau.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần lập tức bạo phát tốc độ, trong nháy mắt đã tới trước mặt Triệu Đông Sơn. Tay phải của hắn tóm lấy cổ của Triệu Đông Sơn, giơ lên cao, dung nhập tu vi phong ấn toàn thân Triệu Đông Sơn.

"Có phải do ngươi làm hay không?" Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lạnh như băng, nhìn chằm chằm Triệu Đông Sơn. Trong ánh mắt băng lãnh lộ ra cuồng bạo, như muốn nhìn thấu hết thảy bí mật của Triệu Đông Sơn, khiến nội tâm Triệu Đông Sơn run rẩy, hô hấp tán loạn.

"Ngươi đang nói cái gì, người đừng xung động..." Triệu Đông Sơn mở miệng, cố giãy giụa theo bản năng. Nhưng mặc cho hắn giãy giụa thế nào cũng đều không thể nhúc nhích. Hơn nữa, khi tay phải Bạch Tiểu Thuần dùng sức, miệng hắn còn không nói lên lời, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô. Da đầu hắn run lên, Bạch Tiểu Thuần lúc này đã khiến hắn cảm nhận được quà nhiều nguy cơ sinh tử so với dĩ vãng.

"Hắn điên rồi, chết tiệt! Bạch Hạo này điên rồi!" Nội tâm Triệu Đông Sơn run rẩy, hắn chưa bao giờ cảm thấy tử vong đến gần mình như lúc này.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Triệu Đông Sơn một lúc, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền. Hắn thấy trong mắt của Triệu Đông Sơn chỉ có sợ hãi đối với tử vong, không còn thứ gì khác. Vả lại, Bạch Tiểu Thuần biết rõ, Triệu Đông Sơn này tính cách lỗ mãng, nếu đúng là do hắn làm, hoặc biết rõ một ít tin tức thì ánh mắt lúc này tuyệt đối sẽ không như vậy.

"Không phải là hắn sao..." Nội tâm Bạch Tiểu Thuần nôn nóng, không buông tay ra mà nghiêng đầu, nhìn về phía những tộc nhân Triệu gia. Đặc biệt là nhìn về phía những thanh niên trẻ tuổi một chút, hiển nhiên là huynh đệ tỷ muội của Triệu Đông Sơn.

"Chúng Ân Lệnh nhất định phải được thực hiện. Bạch mỗ sẽ giám sát chuyện này, đảm bảo công bằng để các ngươi đạt được một phần thuộc về mình!"

"Lệnh này sẽ tạo phúc trạch cho các tộc nhân dòng thứ cùng tộc nhân dòng chính không có quyền kế thừa. Vì vậy, nếu các ngươi không ủng hộ thì kẻ bị thiệt chính là các ngươi."

Mà muốn có được giả sản, thì ta phải biết trong nhà các ngươi, thậm chí cha của các ngươi, trưởng bối của các ngươi, Thiên Hầu của các ngươi... có bao nhiêu gia sản, có bao nhiêu tài nguyên!"

"Các ngươi khai báo càng nhiều, ta ghi lại càng nhiều. Chỉ có như vậy, mới có thể đảm bảo phân phối bình quân tài sản cho mọi người!"

"Trong lúc thi hành Chúng Ân Lệnh, Bạch mỗ có quyền đưa ra ban thưởng. Vì vậy, người nào trong các ngươi đưa ra tin tức nhanh nhất thì sẽ được ta ủng hộ nhiều nhất!"

"Điều này cũng vì tốt cho các ngươi thôi, trong lòng các ngươi hẳn biết rõ. Vì vậy ta muốn biết mọi thứ của Triệu gia, phải biết rằng gia sản đôi khi cũng không phải là vật dụng thực tế, mà có thể là tin tức che giấu, hoặc là người nào đó có giá trị, đều tính là gia sản!" Bạch Tiểu Thuần mở miệng, thanh âm truyền khắp bốn phương. Tộc nhân Triệu gia nghe được đều hưng phấn kích động, ánh mắt lộ rõ hào quang tham lam.

Trong lòng của bọn hắn lúc này bốc lên sóng gió ngập trời, dã tâm bừng bừng, thậm chí một số còn kích động đến phát cuồng. Lời của Bạch Tiểu Thuần bọn hắn đều nhận thức được, Chúng Ân Lệnh này đích xác chính là phúc trạch của bọn hắn!

Cùng với đó, muốn chia tài sản thì phải tính toán rõ trong nhà có bao nhiêu. Về phần có bao nhiêu thì ngoại nhân không thể hiểu rõ bằng những tộc nhân Triệu gia như bọn hắn.

Từng tiếng hít thở ô ô không ngừng truyền ra, Triệu Đông Sơn lúc này đầy sợ hãi cùng bối rối. Một mặt hắn sợ hãi tử vong, mặt khác hắn đau lòng việc gia sản bị chia cắt, mà những gia sản đó vốn dĩ đều là của hắn.

Loại cảm giác này khiến Triệu Đông Sơn muốn nổi giận. Nhưng tu vi của hắn đã bị Bạch Tiểu Thuần phong ấn, hắn chỉ có thể nhịn xuống, đáy lòng phức tạp, cả người không ngừng run rẩy.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua mọi người, đã nhìn ra bọn hắn rất động tâm. Cuối cùng hắn nhìn về phía Triệu Đông Sơn, rồi ném hắn về phía một kiến trúc khác. Sau đó hắn quay người đi, nhoáng cái đã đem năm nghìn thi khôi đi thẳng đến một chỗ gia tộc Thiên Hầu khác trong ánh mắt đưa tiễn đầy nóng bỏng của mọi người.

Thấy Bạch Tiểu Thuần đi xa, Triệu Đông Sơn thở hổn hển, lảo đảo bước ra từ đống kiến trúc đổ nát. Đột nhiên bước chân của hắn ngưng lại, nhìn hết thảy những gương mặt quen thuộc trước mắt, những huynh đệ tỷ muội trước đây, giờ này nhìn hắn với một ánh mắt như lang sói.

Nội tâm Triệu Đông Sơn run lên, cảm thấy bầu trời chỉ còn một màu đen kịt.

"Đã xong..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK