Suốt cả buổi, Bạch Tiểu Thuần chỉ lục lọi từng kiện bảo vật trong túi trữ vật của Chu Nhất Tinh. Nhưng vật phẩm trong đó không nhiều lắm, thứ khiến Bạch Tiểu Thuần vừa mắt lại càng ít.
"Ngươi thân là tộc nhân dòng chính của Chu gia nhưng túi trữ vật lại trống rỗng như vậy? Quá nghèo rồi." Bạch Tiểu Thuần có chút bất mãn, trừng mắt nhìn Chu Nhất Tinh một cái.
"Ngươi cướp muộn rồi. Trước ngươi có một tên súc sinh chết tiệt đã cướp đi rất nhiều thứ!" Chu Nhất Tinh bi phẫn gần chết, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Tiểu Thuần. Cảm giác bị người khác đoạt đồ vật của mình khiến hắn không chịu nổi, lúc này thật muốn nổi giận. Nhất là bản thân vốn dĩ không nghèo nàn đến thế, túi trữ vật của hắn từng có lửa chín màu, còn có Hỏa Hồn Tiễn, vô sô hồn nô, thậm chí cũng không thiếu hồn dược.
Nhưng những thứ này nếu không phải bị người khác cướp mất thì cũng dùng để chữa thương trong hành trình mê cung vừa rồi.
Thấy Chu Nhất Tinh bi phẫn như vậy, Bạch Tiểu Thuần híp mắt lại. Hắn hiểu được tên súc sinh chết tiệt mà đối phương nói chắc tám chín phần chính là bản thân mình. Vì thế hắn vội ho một tiếng, không thèm để ý đến, rồi lấy bảy tám miếng cốt giản trong túi trữ vật ra quan sát.
Trong cốt giản có không ít tin tức, nhưng phần lớn là những tin tức mà Bạch Tiểu Thuần đã biết tư trước. Tìm cả buổi, hắn cũng không tìm thấy cách điều chế Đa Sắc Hỏa, trên thực tế thì đó mới là điều Bạch Tiểu Thuần quan tâm nhất.
Cho đến khi xem miếng cốt giản cuối cùng thì Bạch Tiểu Thuần mới có chút an ủi. Trong miếng cốt giản này có một tấm bản đồ, bản đồ này rộng hơn bản đồ của Bạch Hạo rất nhiều. Thậm chí nó còn phác họa cả vùng Man Hoang, dù chỉ vẽ đại khái, không quá cẩn thận nhưng đã khiến Bạch Tiểu Thuần thông suốt không ít.
Trên bản đồ này, hắn thấy năm tòa thành được đánh dấu... Năm tòa thành này phân tán ra các phương, trong đó trấn thủ bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc theo thứ tự là Cửu U Thành, Cự Quỷ Thành, Đấu Thánh Thành cùng Linh Lâm Thành!
Bốn tòa thành trì này đều chiếm cứ phạm vi khổng lồ, mà sâu trong Man Hoang còn có tòa thành thứ năm nằm giữa Đấu Thánh Thành cùng Linh Lâm Thành, được ghi chú là... Hoàng Thành!
Bạch Tiểu Thuần đăm chiêu, thu cốt giản lại, nhìn về phía Chu Nhất Tinh.
Một lần nữa bị Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào khiến Chu Nhất Tinh biết rõ khả năng còn sống là rất nhỏ. Dưới cơn bi phẫn, hắn giận dữ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
"Muốn giết cứ giết!" Chu Nhất Tinh nghiến răng gầm lên.
"Chớ khẩn trương, ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề mà thôi. Ngươi thành thật khai báo, nói không chừng Bạch gia ta cao hứng sẽ tha cho ngươi một mạng." Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, ngồi xổm xuống trước mặt Chu Nhất Tinh, tận lực biểu hiện thân mật một chút. Thậm chí hắn còn lo lắng phân thân sẽ hù dọa Chu Nhất Thinh nên phất tay thu ba phân thân vào trong cơ thể.
"Ngươi đừng hòng mơ tưởng có thể moi ra bất cứ điều gì từ ta. Có bản lãnh thì ngươi cứ giết ta đi, Luyện Hồn gia tộc của ta nhất định sẽ báo thù này!" Chu Nhất Tinh hét lớn một tiếng. Hắn biết rõ mình cùng đối phương đều là Luyện Hồn Sư, nên hồn của bản thân chính là tài liệu vô cùng tốt cho hắn. Vì thế khả năng đối phương tha cho bản thân một mạng như lời hắn nói là cực kỳ nhỏ bé.
Chu Nhất Tinh đầy cay đắng, thậm chí trong tuyệt vọng hắn đã chuẩn bị cho cái chết. Lúc này hắn bất chấp giá nào cũng phải gào to một câu để phát tiết.
Bạch Tiểu Thuần nghe Chu Nhất Tinh gào rống liền sửng sốt trong giây lát. Nước bọt của đối phương bỗng bắn lên cả mặt hắn khiến hắn lập tức nổi giận.
"Được lắm Chu Nhất Tinh, lão tử còn chưa hỏi ngươi điều gì mà ngươi đã lập tức cự tuyệt!" Bạch Tiểu Thuần phẫn nộ nhìn Chu Nhất Tinh. Tên này quá kiêu ngạo rồi, thân làm tù binh mà còn dám quá phận.
"Hừ, mặc kệ là điều gì thì ngươi đừng hòng hỏi được từ ta. Không ngại nói cho ngươi biết, Chu gia ta có nghiên cứu một ít về phương diện tra tấn người khác. Toàn bộ tộc nhân trong tộc từ nhỏ tới lớn đều đã trải qua huấn luyện về phương diện này, ta xem ngươi rốt cuộc có bản lãnh gì khiến ta mở miệng!" Chu Nhất Tinh cười lạnh, biết rõ bản thân phải chết nên tỏ vẻ khinh miệt không chút kiêng nể.
Ánh mắt khinh miệt này lập tức đã kích thích Bạch Tiểu Thuần. Hắn trừng mắt, vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên Phát Tình Đan, nhét thẳng vào miệng Chu Nhất Tinh. Sau đó hắn vỗ vỗ lồng ngực đối phương khiến viên Phát Tình Đan này trôi tuột một cái, bị Chu Nhất Tinh nuốt chửng.
"Cho ngươi biết lợi hại, xem ngươi có nói hay không." Bạch Tiểu Thuần giận dữ nói.
Chu Nhất Tinh kinh hãi, cảm thấy trong người lúc này có từng luồn khí nóng chạy tứ tán. Mặc dù hắn nhìn như trấn định nhưng đáy lòng rất khẩn trương, có điều vẫn cắn răng, lộ ra vẻ hung dữ nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng chỉ giây lát sau, sắc mặt của Chu Nhất Tinh đã mất tự nhiên. Hắn thấy toàn thân dâng lên lửa nóng, một loại xúc động mạnh mẽ dâng lên, không ngừng bộc phát trong cơ thể, khiến mắt hắn đỏ sọng, hô hấp dồn dập. Cảm giác dày vò khó tả này khiến Chu Nhất Tinh không ngừng run rẩy, nhưng hắn lại tận lực áp chế, vẫn dùng một ánh mắt đầy hung dữ nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Thời gian qua đi, rất nhanh đã được một nén nhang, thấy tên Chu Nhất Tinh này dường như đang bị thiêu đốt toàn thân nhưng lại có thể cắn răng nhịn được, không khỏi khiến Bạch Tiểu Thuần động dung.
"Ngươi cần gì phải thế này, ta chẳng qua chỉ muốn hỏi vài vấn đề mà thôi." Bạch Tiểu Thuần thở dài, đang muốn khuyên bảo thêm thì Chu Nhất Tinh cười như điên, ánh mắt càng tỏ vẻ khinh miệt.
"Bớt nói nhảm, ngươi có chút bản lãnh như vậy sao? Còn có thủ đoạn gì thì ra tay đi!" Thanh âm của Chu Nhất Tinh run run, nhưng lúc này bỗng dâng lên một niềm tin tưởng tuyệt đối nên vừa gào thét, vừa nhổ một bãi đàm về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần tránh một cái, nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm vào Chu Nhất Tinh. Chu Nhất Tinh cũng trợn mắt trừng lại, sau một lát thì Bạch Tiểu Thuần cũng tức giận đến điên rồi, chỉ thẳng vào Chu Nhất Tinh nói.
"Họ Chu kia, đây là ngươi bức ta đấy!" Nói xong, Mộc phân thân trong người Chu Nhất Tinh bước ra một bước, bay ra ngoài, hướng đến khu rừng rậm. Một lát sau, Mộc phân thân trở về, ném tới trước mặt Chu Nhất Tinh một con hung thú giống đực, to chừng một trượng, lông đen thô cứng, nhìn như còn heo.
Con heo này cảnh giác nhìn xung quanh, gào thét ầm ĩ, nhưng dưới uy áp của Bạch Tiểu Thuần thì cũng không dám nhúc nhích.
Chu Nhất Tinh sững sờ, không biết Bạch Tiểu Thuần có ý định gì. Bỗng Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, cởi bỏ trói buộc trên người Chu Nhất Tinh, mặc dù phong ấn vẫn còn nhưng thân thể Chu Nhất Tinh vẫn có thể di chuyển.
Sắc mặt Chu Nhất Tinh đại biến, trong khoánh khắc khi thân thể hắn có thể di chuyển thì ánh mắt đã dán chặt lên người con heo. Chỉ suýt chút nữa hắn đã không khống chế được thân thể mình, tựa như có một loại bản năng khiến hắn muốn lao đến người con heo kia.
Hắn gầm lên một tiếng, cố hết sức không chế thân thể đã đỏ thẫm của mình. Cả người hắn run rẩy, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt đỏ sọng, loại dày vò này mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều.
"Nói đi, ngươi hà tất phải như thế. Yên tâm, ngươi chỉ cần nói thì ta sẽ không giết ngươi." Bạch Tiểu Thuần than thở, tận tình khuyên nhủ.
"Ta có chết cũng không nói, ngươi đừng mơ có thể hỏi được điều gì từ ta!" Chu Nhất Tinh cảm thấy mình lúc nào cũng có khả năng sụp đổ, nên vừa gào thét vừa khống chế cơ thể. Thần sắc hắn vặn vẹo, trên mặt nổi gân tím, cứng rắn áp chế loại dày vò không thể tưởng tượng này.
"Ngươi quá coi thường định lực của Chu gia gia ta rồi. Định lực của ta mạnh đến mức lão tổ nhà ta cũng phải khen ngợi!" Toàn thân Chu Nhất Tinh ướt đẫm mồ hôi. Lúc này hắn cảm giác loại lửa nóng dày vò mình đang từ từ biến mất khiến hắn cười lên ha hả, nhìn Bạch Tiểu Thuần với ánh mắt khinh miệt đến cùng cực.
Cảnh tượng này khiến Bạch Tiểu Thuần biến sắc, tâm thần chấn động. Hắn không thể không bội phục đối phương, cảm thấy người này rất đáng sợ, loại định lực cùng kiên trì này không phải điều mà người thường có thể làm được.
"Chu đạo hữu, ta hiểu rồi, định lực của ngươi quả thật siêu việt thường nhân, vô cùng lợi hại. Ta cũng chỉ là muốn biết vài vấn đề nên bất đắc dĩ mới phải làm vậy, người đừng có ghi hận ta..." Bạch Tiểu Thuần thở dài sườn sượt, ánh mắt nhìn vào con heo rồi lại nhìn Chu Nhất Tinh.
"Hy vọng con heo này cũng có định lực giống như ngươi..." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu cảm khái, lấy ra một viên Phát Tình Đan, bóp thành bột rồi đút cho con heo đen ăn.
Cảnh này lập tức khiến khiến tròng mắt còn đang khinh miệt của Chu Nhất Tinh suýt chút thì nổ tung. Hô hấp của hắn dồn dập, sắc mặt trắng bệch, tiếng cuồng tiếu lúc này đã im bặt. Thậm chí đôi chân đều run lẩy bẩy, hắn cảm giác bản thân lúc này thực sự sẽ sụp đổ mất. Không biết đối phương dùng cái gì chế thành dược hoàn kia khiến hắn cũng phải điên cuồng, nếu dùng trên đầu hung thú kia thì Chu Nhất Tinh thực không dám tưởng tượng kết quả của mình.
Hắn không dám đi đánh bạc đầu hung thú này có địnhg lực giống mình hay không. Lúc này trong đầu hắn hiện lên một bức tranh vô cùng thê thảm, nhưng miệng hắn vẫn rất cứng rắn...
"Đến đây, xem ai sợ ai!" Chu Nhất Tinh điên cuồng gào rú.