Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, sau khi Bạch Lân rời đi, hắn lại nhìn Lý Hoành Minh.
Lý Hoành Minh giống như cười mà không phải cười nhìn Bạch Tiểu Thuần, ho khan một tiếng.
“Tiểu Thuần, chúc mừng ngươi được quân chủ coi trọng, tự mình trưng dụng gia nhập Bác Bì Quân, phải biết người được quân chủ trưng dụng chính là vinh quang lớn lao, bao nhiêu năm qua, quân chủ chỉ trưng dụng ba người mà thôi, ngươi là người thứ tư.”Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần bi ai, hắn không muốn trở thành người thứ tư... Nhưng hôm nay không có cách nào, chỉ có thể nhận mệnh, cười khổ đi theo Lý Hoành Minh rời khỏi cửa hông.
Bạch Tiểu Thuần vừa đi vừa nhìn lại, cửa hông ở ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời. Hắn cảm giác mình mất đi tự do, mất đi nhân sinh, mất đi lý tưởng...
“Tại sao lại như vậy...” Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thán và hối hận. Hắn đi theo Lý Hoành Minh nhận chiến giáp màu tím, tuy nói mặc lên người giúp hắn đẹp hơn không ít nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần không vui.
Trên đường đi, Lý Hoành Minh rất nhiệt tình, không ngừng giới thiệu lịch sử Bác Bì Quân. Nhưng Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình lắng nghe. Sau đó Bạch Tiểu Thuần được dẫn tới Công Giáp Các do Bạch Lân chỉ định.
Đây là khu vực có hơn trăm lầu các, thủ hộ rất sâm nghiêm, Lý Hoành Minh là Thiên phu trưởng cũng bị thẩm tra rồi mới cho vào.
“Công Giáp Các là một trọng địa của Bác Bì Quân, chỉ có đại sư luyện dược, luyện phù và luyện bảo mới có thể cư trú ở đây.”
“Xem ra Tiểu Thuần ngươi rất được quân chủ xem trọng.”Lý Hoành Minh cảm thán, sau khi đi vào Công Giáp Các, Bạch Tiểu Thuần cũng phát giác nơi này khác với những nơi khác, không những yên tĩnh mà linh lực nồng đậm hơn chung quanh rất nhiều.
Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên khi phát hiện ra điều này, có điều trên đường lại gặp một ít tu sĩ trong Công Giáp Các sắc mặt kiêu căng, đến Lý Hoành Minh tiến lên chào hỏi mà những người lại làm làm như không thấy.
Bạch Tiểu Thuần tức giận khi nhìn thấy cảnh như vậy.
“Có gì hơn người chứ?”Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Lý Hoành Minh bị đối xử lạnh nhạt liền nói một câu.
“Tiểu Thuần, những người này đều là đại sư, tất cả vật tư chiến tranh đều cần bọn họ cung ứng. Không có vấn đề gì đâu.”Lý Hoành Minh cười ha hả an ủi vài câu, hắn dẫn Bạch Tiểu Thuần vào lầu các số bảy trong Công Giáp Các, Lý Hoành Minh lại nói.
“Tiểu Thuần, ta chỉ có thể dẫn ngươi tới đây, về sau tất cả mọi người là người một nhà, ngươi có chuyện gì thì cứ tìm ta.”Lý Hoành Minh lại dặn dò vài câu, lúc này mới quay người rời đi.
Bạch Tiểu Thuần bất mãn nhìn Lý Hoành Minh rời đi. Hắn quay người bước vào nơi ở, phạm vi nơi này không nhỏ, chiếm diện tích mấy ngàn trượng, trừ một ít lầu các khác, bốn phía chỉ có sân rộng, con đường lát đá xanh rất chỉnh tề. Khu vực này có linh khí yếu ớt, mặc dù linh khí nơi đây rất mỏng manh nhưng sống thoái mái hơn khu vực bên ngoài rất nhiều.
Sau khi quan sát một lúc, Bạch Tiểu Thuần không muốn đóng quân ở Trường Thành nhưng lại cảm thấy nơi đây không tệ, thậm chí cách đó không xa còn có một hồ nước nhỏ, mặt nước trong vắt.
Hồ nước là thứ khó gặp tại Man Hoang, trên đường tới Trường Thành, Bạch Tiểu Thuần chỉ thấy nước đen, hiện tại gặp nước trong thì tâm tình thả lỏng hơn không ít.
“Bỏ đi, ta chỉ có thể lưu lại.”Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn ngồi bên cạnh hồ nước suy nghĩ con đường tương lai phải làm thế nào. Nhìn dưới nước hồ trong vắt có cá chép vàng bơi lội, đám cá này có râu rất dài, xem ra đã sống không ít năm, thân thể chúng hơi mờ, hiển nhiên không phải vật phàm, có thể dùng làm thuốc.
“Nơi này có nuôi Long Ngư... Cá này sống không ít năm, bên ngoài cực kỳ hiếm thấy, là linh dược chủ yếu luyện chế Ngư Long Đan.”Bạch Tiểu Thuần nhìn vài lần, nghĩ tới những lầu các nơi đây đều có biển hiệu, con số rất nhỏ, sân lại càng lớn, hiển nhiên cảnh vật được trang bị rất đầy đủ.
Nơi này là lầu các số bảy, là một trong những đình viện đỉnh cấp trong Công Giáp Các, Long Ngư cũng thuộc về đình viện, hôm nay đã thuộc về Bạch Tiểu Thuần.
“Dựa theo ghi chép thì phải có một bầy Long Ngư, tại sao lại chỉ có ba con?”Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ nhiều. Nhưng đúng lúc ấy sắc mặt hắn chợt biến hóa, hắn ngẩng đầu nhìn một thân ảnh từ lầu bên cạnh bay tới, không biết dùng phương pháp gì lại không ảnh hưởng tới cấm chế, trực tiếp bay vào trong sân Bạch Tiểu Thuần.
Đó là lão giả gầy gò nhưng sắc mặt kiêu ngạo, tu vi Kết Đan hậu kỳ. Hắn vừa bước vào đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, dù hơi ngẩn người một chút nhưng cũng không nói gì. Hắn lập tức đi đến bên hồ, tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần và nâng tay bắt một con Long Ngư, sau đó rời đi.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn đã gặp nhiều kẻ không coi ai ra gì, nhưng chưa bao giờ gặp người nào như lão già trước mặt, không ngờ làm như không thấy gì và còn bắt Long Ngư ngay trước mặt mình.
Bởi vì hắn đang buồn bực cho nên tức giận đứng lên.
“Ngươi làm gì!”
“Luyện dược.”Lão giả không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Bị quân chủ khi dễ thì cũng bỏ đi, ngươi cũng dám khi dễ ta?”
Bạch Tiểu Thuần bộc phát triệt để, ánh mắt bắn ra hào quang, hắn điểm vào mi tâm, con mắt thứ ba mở ra, ánh sáng tím bắn ra ngoài. Lão giả kia biến sắc muốn lui ra sau nhưng không kịp, miễn cưỡng ngăn cản nhưng Long Ngư đã bị Bạch Tiểu Thuần cách không thu hồi và ném vào trong hồ nước.
Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên. Hiện tại hắn đã hiểu rõ, Long Ngư trong hồ có không ít nhưng bị người khác lấy đi, hẳn là lão giả trước mặt này.
Sắc mặt lão giả khó coi, hắn lui ra sau vài bước và cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thuần.
“Lão phu ở lầu các số tám nhiều năm nhưng chưa bao giờ gặp kẻ nào cuồng vọng như ngươi. Lão phu muốn Long Ngư ở lầu các số bảy này, còn ngươ là một tên ranh con, ta xem ngươi có thể càn rỡ ở đây bao lâu?”
“Om sòm!”Bạch Tiểu Thuần đang cảm thấy tức giận, nghe xong lời này liền tiến lên một bước, hàn khí bộc phát, khí lạnh bao phủ chung quanh, khiến hồ nước triệt để đóng băng, tốc độ của hắn như thuấn di xuất hiện trước mặt lão giả.
Lão giả biến sắc, muốn lui về phía sau nhưng Bạch Tiểu Thuần nhanh như thuấn di, trong nháy mắt đã xuất hiện. Hắn nâng tay phải đánh ra một quyền, một quyền này này mang theo ý cảnh Nhân Sơn Quyết, quyền kình như thái sơn áp đỉnh đánh lão giả phun máu tươi, thân thể hắn bay ra xa mấy trăm trượng.
“Cút, từ nay về sau Long Ngư thuộc về Bạch mỗ!”
Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng nói một câu. Lão giả kia nhìn hắn bằng ánh mắt oán độc rồi quay người rời đi.
Đuổi lão giả không xem ai ra gì này đi, tâm tình Bạch Tiểu Thuần tốt hơn một ít, hắn ngồi bên cạnh hồ nước tới hoàng hôn.
Nhìn mặt trời chiều thê lương, Bạch Tiểu Thuần cau mày, đang muốn đứng lên thì hắn phát hiện có vài đạo hào quang bay đến nơi đây, những hào quang này bay tới lầu các của Bạch Tiểu Thuần.
Trong nháy mắt ba thân ảnh xuất hiện, người đứng đầu chính là Bạch Lân, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
Sau lưng hắn còn có hai người, trên người bọn họ tỏa sát khí đáng sợ, đều có tu vi Nguyên Anh. Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Lân xuất hiện tại nơi này.
“Bái kiến quân chủ.”Bạch Tiểu Thuần đứng lên cúi chào Bạch Lân.
“Đã quen thuộc hoàn cảnh chưa?”Bạch Lân lạnh nhạt hỏi thăm Bạch Tiểu Thuần một câu.
“Nơi đây… không tồi, chỉ là quá yên tĩnh.”Bạch Tiểu Thuần chớp mắt mấy cái, cẩn thận trả lời.
“Lâm Đào, an bài một ít thị nữ tới đây, phụ trách cuộc sống hằng ngày của Bạch Tiểu Thuần.”Bạch Lân nghe xong liền phân phó lão giả bên trái.
Lão giả gật đầu, hắn lấy ngọc giản ra và truyền âm.
Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, thầm nghĩ bản thân nói chuyện lại có tác dụng như vậy. Đang lúc nghĩ xem nên nói thêm điều gì đó, thì Bạch Lân nhìn hồ nước trước mặt và lên tiếng.
“Trường Thành tồn tại quá lâu, còn lâu hơn cả Tinh Không Đạo Cực Tông... Ngươi có thể tưởng tượng vô số năm trước trên Trường Thành có bao nhiêu tu sĩ chinh chiến, không ngừng chống cự Man Hoang xâm lấn không?”
“Rất nhiều, ngũ đại quân đoàn Thiết Huyết Đường đã đóng quân tại nơi này suốt mấy vạn năm rồi.”
“Nhiều đời người đến và đi, Trường Thành vẫn tồn tại.”
“Tuy năm đại quân đoàn có cạnh tranh nhưng vẫn hòa thuận chống cự kẻ địch, phân biệt phụ trách khu vực khác nhau, thủ hộ Trường Thành ngăn cản Man Hoang tấn công.”Ánh mắt Bạch Lânvốn nhìn vào hồ ước, bỗng lúc này lại ngẩng đầu nhìn trời cảm khái một câu.