"Ta..." Triệu Thiên Kiêu định nói điều gì nhưng cuối cùng lại không biết mở miệng như thế nào. Nghe được Bạch Tiểu Thuần sẽ nói hết thảy cho hắn, nội tâm Triệu Thiêu Thiên Kiêu càng thêm cảm kích.
"Sau đó cần có thiên thời. Hiện tại chính là thiên thời, chúng ta cùng ở chung trên chiếc thuyền này. Hơn nữa các ngươi còn ở cùng một tầng, cái này chính là địa lợi. Thiên thời địa lợi đều có đủ, có ta làm nhân hòa, nhất định sẽ thành!" Bạch Tiểu Thuần vỗ ra ba cái, thanh âm cũng lớn hơn một ít.
"Tiếp theo chính là bối, điều này không cần nói nhiều, ngươi có lẽ có đủ rồi. Cuối cùng là phàm, đây là một điểm cực kỳ trọng yếu, nhìn như trái ngược với 'Vong tự quyết' song thực chất thì không phải vậy. Ngươi cần có cảm giác nguy cơ nhưng đồng thời phải luôn bảo trì bình tĩnh, nhất định không thể loạn. Phải ổn định, bất cứ chuyện gì cũng phải ổn định. Nhớ kỹ, hết thảy đã có ta!" Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, thanh âm mang theo cổ vũ. Triệu Thiên Kiêu nghe mà nhiệt huyết sôi trào, tâm tình kích động.
Đám người Thần Toán Tử ở một bên nhìn Bạch Tiểu Thuần giảng giải, nội tâm tất cả đều chấn động. Thậm chí bọn hắn còn dụng tâm lắng nghe, mơ hồ cảm thấy những lời này của Bạch Tiểu Thuần, nói không chừng về sau sẽ có trợ giúp rất lớn đối với bản thân.
Duy chỉ có Tống Khuyết là thầm khinh thường, đồng thời cũng do dự có hay không nên nghe tiếp.
"Ngươi đừng cao hứng sớm, ta còn chưa nói xong." Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ một tiếng, Triệu Thiên Kiêu lập tức cầm lấy bình rượu rót đầy chén của Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần nâng chén lên uống một ngụm, xoa nhẹ yết hầu rồi mới nói tiếp.
"Vừa rồi là chính là Doanh Tự Quyết. Để cho các ngươi thấy được tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta đây tung hoành tình trường mấy chục năm có bản lĩnh ra sao, thì hiện tại ta sẽ nói cho các ngươi một chút vấn đề cụ thể."
"Ngươi cần phải biết, trong tình trường, cần phải biết mình biết người, hợp lòng đối phương. Ngươi muốn nàng thích ngươi thì đầu tiên cần phải công hãm chính là thân bằng hảo hữu của nàng. Lúc những người đó nói ngươi tốt thì dù ngươi không tốt cũng là tốt!" Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ kiên định, khiến lời của hắn càng thêm hùng hồn.
Thần Toán Tử ở kế bên vỗ đùi một cái. Trong mắt hắn lộ ra tinh quang, ngồi thật ngay ngắn bên cạnh, nhìn Bạch Tiểu Thuần bằng ánh mắt đầy sùng kính. Hắn cảm thấy lời của Bạch Tiểu Thuần quá chí lý.
Bạch Tiểu Thuần có chút không vui, liếc Thần Toán Tử một cái. Sau khi ngưng một chút, hắn lại nói.
"Ngươi cần phải biết, rất nhiều nữ tu không có cảm giác an toàn, nhất là trong tu tiên giới đầy tàn khốc này. Vì cậy... nếu ngươi có thể khiến cho nàng có cảm giác an toàn, thì sẽ như hào quang trong đêm tối, khiến nàng không tự chủ được sinh ra ỷ lại. Một khi làm được như vậy, ngươi coi như thành công bước đầu." Bạch Tiểu Thuần nhàn nhạt mở miệng.Triệu Thiên Kiêu nghe mà mặt mày hớn hở, kích động không thôi.
Thần Toán Tử sợ mình quên mất, vội lấy ra ngọc giản khắc ghi lại. Còn hai tên tùy tùng sau lưng Triệu Thiên Kiêu cũng đều kính sợ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
"Hai điều trên đây, nói thẳng ra cũng vì muốn hấp dẫn nàng! Mà sau khi ngươi hấp dẫn chú ý của nàng, ngươi vẫn còn có thể ôm tỳ bà che nửa mặt, khiến nàng sinh ra cảm giác đầy huyền bí đối với ngươi. Cái này gọi là nàng tiến ngươi lui, nàng lui ngươi tiến. Qua mấy lần tới lui như vậy, nhất định sẽ khiến nàng sinh ra cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được. Nói như vậy, hắc hắc, nàng đã mắc câu rồi!" Bạch Tiểu Thuần càng nói càng hưng phấn, tay áo không ngưng vung vẩy.
"Ngươi xem, biểu hiện bên ngoài là nàng chủ động tiếp cận ngươi. Nhưng trên thực tế ngươi đã che giấu mục đích thật sự là ngươi đang theo đuổi nàng!"
"Năm đó tại Huyết Khê Tông, dì nhỏ của Khuyết nhi đã bị ta dùng một chiêu này thâu tóm đấy." Bạch Tiểu Thuần nói đến cao hứng, chỉ Tống Khuyết một cái.
Sắc mặt Tống Khuyết đen như đít nồi, nhưng trong lòng cũng bừng tỉnh đại ngọ. Hắn rốt cuộc đã minh bạch, vì sao dì nhỏ lại luôn chướng mắt bản thân nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần lại khăng khăng một mực...
"Ta nhất định phải khiến dì nhỏ biết rõ bộ mặt thật của tên Bạch Tiểu Thuần này!" Tống Khuyết cố tình rời đi, nhưng lại cảm thấy những phương pháp kia của Bạch Tiểu Thuần tựa hồ rất có ích đối với mình. Vì vậy hắn biện một lý do, sau đó tiếp tục ngồi một bên, dựng tai lắng nghe.
Triệu Thiên Kiêu chấn động, hắn thấy được biểu lộ của Tống Khuyết, biết Bạch Tiểu Thuần không có nói ngoa. Vì vậy nên hắn lại niềm tin đối với Bạch Tiểu Thuần lại càng dâng cao.
"Nhưng đến lúc này, ngươi vẫn chưa hoàn toàn thắng lợi trên tình trường, vẫn còn phong hiếm rất lớn. Vì vậy chúng ta cần phải củng cố một chút." Bạch Tiểu Thuần thấy mọi người đều bị lời nói của bản thân chấn trụ, nội tâm lại càng đắc ý. Ba ngày nay, lúc hắn cùng Dạ Táng giả câu thông cũng bị một ít ngôn từ của Dạ Táng giả gây rung động.
"Ta biết rõ!" Triệu Thiên Kiêu phấn khởi mở miệng.
"Ta sẽ củng cố bằng cách như là tu luyện. Sau khi đột phá cảnh giới mới, cần ổn định một chút, ta hiểu sẽ nên làm như thế nào."
"Ngươi không hiểu!" Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, lớn tiếng nói.
"Ngươi hiểu những điều đó, không có gì ngoài việc làm như thế nào để làm cho tình cảm thêm sâu sắc, nhưng điều này không đúng. Ngươi cần biết như gần như xa mới là cảnh giới chí cao, ngươi phải kích thích tâm trạng của nàng, khiến nàng có cảm giác tùy thời có thể mất đi ngươi. Chỉ có thế mới làm cho nàng bám lấy ngươi càng chặt! Ngàn vạn lần không nên gắn bó cùng nhau quá lâu, vì như thế mới khiến nàng cảm giác tình cảm giữa hai người có được không dễ dàng gì, do đó mới quý trọng. Ngươi phải nhớ kỹ, cái gì càng dễ tới tay thì càng không biết quý trọng!" Bạch Tiểu Thuần nói đến đây, bộ dáng như là đang chìm trong hồi ức, chìm trong một đoạn tình sử nào đó thời còn ngây ngô.
Nhưng trên thực tế, hắn đang nghĩ vẻ cuộc đối thoại giữa mình và Dạ Táng giả. Hắn dùng thời gian nửa nén hương, sửa sang lại nhưng gì mình sắp sửa nói tiếp.
Nhưng thời gian nửa nén hương này, khiến Triệu Thiên Kiêu đối với Bạch Tiểu Thuần đã phục sát đất. Hắn cảm thấy quá khứ của Bạch Tiểu Thuần có rất nhiều những đoạn tình sử.
Kỳ thật đổi lại là lúc khác, lấy kinh nghiệm của Triệu Thiên Kiêu thì hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng. Nhưng thật sự hắn đối với Trần Nguyệt San quá nóng vội, lại bị lời nói của Bạch Tiểu Thuần làm cho chấn động, đã hoàn toàn bị dắt theo tiết tấu của Bạch Tiểu Thuần, nên mới mất đi khả năng phán đoán.
"Ngươi phải cho mình chút thời gian, giả như bản thân đang chậm rãi từng chút một chấp nhận nàng..." Bạch Tiểu Thuần than nhẹ, trong mắt có hồi ức thì thào nói nhỏ. Dường như hắn đã quên mất bản thân đang trợ giúp Triệu Thiên Kiêu, mà đang đắm chìm trong trí nhớ của mình, không chịu đi ra.
"Kể từ đó, lúc hỏa hầu đã tới, ngươi có thể cấp cho nàng một kinh hỉ lớn, thuận lý thành chương khiến nàng làm đạo lữ của ngươi. Thông thường trải qua những quá trình như vậy, nàng đang lo được lo mất đột nhiên nhận được niềm vui sướng, nhất định sẽ vô cùng cảm đông. Đến lúc đó thì chúc mừng Triệu sư huynh, ngươi thành công!" Bạch Tiểu Thuần thở sâu, dường như đi ra từ trong hồi ức, cặp mắt ngóng nhìn Triệu Thiên Kiêu.
"Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, Triệu sư huynh. Cảm tình không đổi, chuyện tình trường là ngươi dùng tâm cơ thủ đoạn trước, vì vậy cuối cùng không được ruồng bỏ nàng, bằng không tất có thiên phạt!" Bạch Tiểu Thuần nhấn mạnh từng chữ một. Nhất là câu cuối cùng khiến tâm thần Triệu Thiên Kiêu chấn động. Hắn nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, thở thật sâu rồi cúi đầu ôm quyền.
"Triệu Thiên Kiêu ta thề. Nếu có thể cùng Nguyệt San sư muội kết thành chung quyến, thì đời này ta chỉ có một đạo lữ duy nhất. Nếu trái lời thề này, trời tru đất diệt!" Thần sắc Triệu Thiên Kiêu nghiêm nghị, ánh mắt ngưng trọng, lời nói cương quyết như chém đinh chặt sắt.
"Tốt! Như vậy mới không uổng công tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta truyền cho ngươi bí thuật bực này!" Bạch Tiểu Thuần vui mừng gật đầu, lô ra thần thái ôn hòa giống như bậc trưởng bối.
"Còn các ngươi nữa, cũng làm thế đi!" Bạch Tiểu Thuần nói xong, nhìn về phía đám người Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết.
Thần Toán Tử đã thật lòng khâm phục Bạch Tiểu Thuần nên lập tức thề. Tống Khuyết bị Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, nội tâm có chút chột dạ, suýt chút nữa cũng phát ra lời thề. Cũng may hắn kịp phản ứng, chỉ hừ một tiếng không nói gì.
Còn hai tên tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu cũng bị Bạch Tiểu Thuần rung chuyển, nên cũng vội vàng phát ra lời thề.
Bạch Tiểu Thuần thỏa mãn gật đầu, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm. Thấy Triệu Thiên Kiêu đang ngóng nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười, hất cằm lên.
"Lời nên nói đã nói hết. Triệu sư huynh, trước hết ngươi hãy đi nịnh nọt hảo hữu của Trần sư tỷ đi."
"Không được a. Những tỷ muội tốt của Nguyệt San cũng không nhiều lắm, chỉ có hai người, nhưng nhiều năm trước họ đã đi Man Hoang rồi. Còn thân nhân của nàng... cha nàng thực ra chính là sư phụ của ta, rất nghiêm khắc đối với ta, không cách nào nịnh nọt." Triệu Thiên Kiêu mặt mày ủ rũ nói.
"Tam nhãn là sư phụ ngươi?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, nghĩ tới Tam nhãn lão giả Trần Hạ Thiên nên bèn hỏi.
Triệu Thiên Kiêu vội ho một tiếng, có ý uốn nắn xung hô của Bạch Tiểu Thuần đối với sư phụ mình. Nhưng dù sao lúc này đang cần Bạch Tiểu Thuần hỗ trợ, vì vậy giả bộ không nghe thấy.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng kích động, hắn thấy nếu như có thể tác thành Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Mạn Dao thì bản thân có thể có một Thiên Nhân làm chỗ dựa. Vì vậy trong đầu lập tức cân nhắc phương pháp trợ giúp Triệu Thiên Kiêu.
Nửa ngày sau, nhãn tình của Bạch Tiểu Thuần bỗng sáng lên.
"Vậy chúng ta đổi phương pháp. Huynh cần hấp dẫn sự chú ý của Nguyệt San sư tỷ thì cần phải biết nàng ấy thích loại nam nhân nào."
"Ta không biết a." Triệu Thiên Kiêu đau khổ đáp.
"Không có việc gì, hết thày có ta. Về tính cách, trên thực tế thường thông qua trang phục mà biểu lộ ra ngoài. Bộ dáng như ngươi, mỗi ngày ta sẽ an bài cho ngươi mặc một bộ quần áo khác nhau, xem nàng thích nhất cái nào." Trong đầu Bạch Tiểu Thuần hiện ra cảnh tượng Triệu Thiên Kiêu mỗi ngày thay đổi một bộ quần áo, cảm thấy kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ. Vì vậy kéo Triệu Thiên Kiêu lại, thì thầm vào tai hắn mấy câu, nói cho hắn biết nên chuẩn bị quần áo như thế nào.
Sắc mặt Triệu Thiên Kiêu biến đổi, mở to mắt, hít vào một ngụm khẩu khí, khuôn mặt xanh như mướp đắng.
"Thật sự phải làm như vậy?"
"Nhất định phải như vậy! Ngươi chú ý sắc mặt của nàng, nếu bỏ qua hoặc nhíu mày tức là không thích, nếu là nhìn thoáng qua đôi chút, tức là tỏ vẻ ưa thích. Lúc đó, ngươi cần báo cho ta biết." Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc nói.
Triệu Thiên Kiêu xoắn xuýt cả buổi. Đám ngươi Thần Toán Tử cũng hiếu kỳ, không biết Bạch Tiểu Thuần sẽ cho Triệu Thiên Kiêu mặc loại quần áo gì, lại có thể khiến Triệu Thiên Kiêu xoắn xuýt như thế.
Một lát sau, Triệu Thiên Kiêu hung hăng nghiến răng, nhẹ gật đầu.
"Ta nghe theo ngươi!"