Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt, tay áo Trịnh Viễn Đông phất lên, lập tức thân thể đã được thay một bộ y phục khác, nhưng bộ y phục vừa mới xuất hiện thì vang lên một tiếng oanh, vỡ vụn lần nữa.

Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, đột ngột phi thân ra, muốn chạy trốn, hắn biết mình đã gây ra đại họa, rõ ràng đã khiến Chưởng môn sư huynh mất quần áo… Điều này cũng chưa là gì, dù sao đó cũng là sư huynh hắn, nhưng bên cạnh Chưởng môn còn có mấy Thái thượng trưởng lão.

Đó chính là Thái thượng trưởng lão! Ánh mắt mấy vị trưởng lão đều tối sầm lại khiến da đầu Bạch Tiểu Thuần muốn nổ tung.

"Bạch, Tiểu, Thuần!!!" Trịnh Viễn Đông ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, lão lại thay một bộ quần áo khác, cả người như muốn nổi điên, giọng nói của lão cuồng mãnh như sấm rền, ánh mắt mấy Thái thượng trưởng lão xung quanh lão cũng lộ ra sự phẫn nộ, thi nhau bộc phát ra tu vi, cuồn cuộn như núi lửa, chấn động thương khung.

Trong nháy mắt bọn họ phi thân ra, lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần phát ra tiếng kêu thảm thiết, muốn chạy trốn.

"Không phải ta cố ý..."

"Câm miệng!" Tiếng quát của mấy Thái thượng trưởng lão vang lên đinh tai nhức óc, vang vọng bát phương, chợt tỏa ra uy áp kinh người.

"Giết người, giết người!!!" Lúc này Bạch Tiểu Thuần thực sự sợ hãi, trong nháy mắt hắn xuất ra Nguyên Từ dực, phi thân lao ra, Kim Ô Kiếm cũng xuất hiện, bộc phát ra toàn bộ tốc độ của Thiên đạo Trúc Cơ.

Lúc này, những tu sĩ Trúc Cơ ở bốn phía cũng cảm thấy khuây khỏa, thời gian gần đây bọn hắn bị Bạch Tiểu Thuần giày vò, mỗi người đều tức giận. Hôm nay thấy Bạch Tiểu Thuần bị Thái thượng trưởng lão chấn chỉnh, có mấy người đã không nhịn được mà cười thành tiếng.

Nhất là Thượng Quan Thiên Hữu, tâm thần kích động.

“Cuối cùng thì tông môn cũng thấy được bản tính của tên Bạch Tiểu Thuần này, loại tai họa như hắn mà lưu lại tông môn, ắt sẽ gặp họa diệt môn.”

Hầu Vân Phi cũng ở trong đám người, đang cười khổ, thở dài.

Bạch Tiểu Thuần sợ tới mức hồn phi phách tán, lệ cũng muốn tràn ra khóe mắt rồi, hắn biết mình đã gây ra đại họa, chỉ có thể chạy thục mạng, trong nháy mắt đã đi xa, phóng tới bờ Bắc. Nhưng tốc độ của mấy Thái thượng trưởng lão ở phía sau lại nhanh hơn. Khi Bạch Tiểu Thuần trốn đến bờ Bắc, hầu như tất cả đệ tử đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, nhao nhao ngẩng đầu, còn có vài người nhìn có chút hả hê, tranh thủ thời gian bay ra, muốn đến gần hơn để quan sát. Nhưng vừa bay lên, khi Bạch Tiểu Thuần bay qua với tốc độ cao nhất, y phục của những người này cũng vỡ vụn trong nháy mắt. Tất cả đều ngây người, sau đó là những tiếng thét được phát ra.

"Thái thượng trưởng lão! ta sai rồi, đừng giết ta mà..."

"Ta là Quang vinh đệ tử, ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, ta là chuẩn danh sách truyền thừa..." Bạch Tiểu Thuần sắp khóc rồi, tốc độ bay nhanh, mấy Thái thượng trưởng lão phía sau hắn đều tức giận, nhưng cũng rất ngạc nhiên trước tốc độ cực nhanh của Bạch Tiểu Thuần, cảm thấy tốc độ của hắn thật bất phàm.

Bời vì sự xuất hiện của Bạch Tiểu Thuần mà toàn bộ bờ Bắc lập tức đại loạn, nhất là những người trong phạm vi mười trượng mà hắn đi qua, quần áo đều tan vỡ, một màn này thực quá dọa người.

Đúng lúc này, Thiết Đản đang chơi đùa tại bờ Bắc, thấy một màn diễn ra trên bầu trời, nó liền lo lắng, phát ra một tiếng gầm nhẹ, liền bộc phát ra khí thế có thể so Ngưng Khí tầng chín, tầng mười. Theo tiếng gầm được phát ra khắp bờ Bắc, lại có không ít chiến thú chấn động thân thể, phát ra tiếng gầm nhẹ. Mặc cho chủ nhân ở bên cạnh đang kinh ngạc muốn ngăn cản, cũng đều vô dụng, những chiến thú này giống như hưởng ứng Thiết Đản, trong tiếng gào rú tựa hồ muốn xông lên bầu trời, ngăn cản mấy vị Thái thượng trưởng lão kia giúp Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng những chiến thú được Thiết Đản triệu hoán còn chưa kịp ra tay, Bạch Tiểu Thuần đã hét lên một tiếng, bị những dây thừng màu tím lăng không xuất hiện buộc chặt lại, sau đó bị một Thái thượng trưởng lão xách đi.

Còn hạt châu kia, cũng bị một vị Thái thượng trưởng lão khác cẩn thận thu giữ, duy trì quần áo không bị tan vỡ, sau đó tung một cước đá vào mông Bạch Tiểu Thuần.

“Ta vì tông môn mà đổ máu, ta lập được đại công cho tông môn..” Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết.

“Tiểu tử, ngươi muốn tạo phản!” Vị Thái thượng trưởng lão này nhìn có phần nghiêm khắc, tỏ ra tức giận khi nhìn bộ dạng sợ hãi của Bạch Tiểu Thuần.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần buồn rười rượi, trong khi hắn kêu lên thảm thiết thì vội dùng ánh mắt ngăn cản Thiết Đản đang tràn đầy nộ hỏa, như muốn bộc phát khi thấy Bạch Tiểu Thuần bị đối xử như vậy.

Thiết Đản kinh ngạc, nhưng thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần, vẫn chịu cúi đầu.

Mấy vị Thái thượng trưởng lão cũng liếc nhìn Thiết Đản, bọn họ cũng đều chú ý tới một màn vừa rồi, ai cũng thấy ngạc nhiên, lại nhớ ra đây là chiến thú có tiềm lực mà lão tổ cũng coi trọng, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức. Bọn họ cũng không phản cảm với hành vi hộ chủ vừa rồi, ngược lại rất tán thưởng.

“Đây mới chính là chiến thú của Linh Khê Tông ta!” Mấy vị Thái thượng trưởng lão đều tung một cước lên mông của gia hỏa Bạch Tiểu Thuần, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng cùng với Bạch Tiểu Thuần bị kéo về phía Chủng Đạo Sơn.

Khi bọn họ rời đi, chỉ sau một khoảng yên tĩnh tĩnh ngắn ngủi, bờ Bắc lại bạo phát ra những tiếng hoan hô, nhưng những tiếng hoan hô này lại biến mất rất nhanh. Bọn hắn nhớ tới thân phận của Bạch Tiểu Thuần, biết rõ dù hắn có bị phạt nhưng cũng sẽ không quá nghiêm trọng. Nghĩ tới tương lai, khi tu vi của Bạch Tiểu Thuần ngày càng cao, những chuyện không thể tưởng tượng sẽ còn xuất hiện, nội tâm mỗi người đều run rẩy.

“Tên Bạch Tiểu Thuần này…Khi nào hắn mới có thể trưởng thành..”

“Haizz, hắn chính là một Ma Vương !!"

Rất nhanh, hình phạt dành cho Bạch Tiểu Thuần đã được xác định, phạt hắn phải quét dọn Chủng Đạo Sơn ba tháng. Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần buồn rười rượi, mỗi sáng hắn đều cầm chổi đi quét sạch toàn bộ bụi bặm của Chủng Đạo Sơn.

Điều này với hắn mà nói, chính là cực hình.

“Đây vốn là một ngọn núi, đều là bụi bặm, ta phải quét kiểu gì đây.” Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần buồn rười rượi, mặt mày ủ rũ, cuối cùng cũng chịu được qua ba tháng. Khi hắn trở lại động phủ, nằm bên cạnh hồ nước, nhìn lên bầu trời, tự cảm thấy thật phiền muộn.

“Không phải do ta cố ý, ta là vinh quang đệ tử, chuẩn danh sách truyền thừa, là Thiên đạo Trúc Cơ, là sư đệ của Chưởng môn, ta vì tông môn mà đổ máu, lập được đại công cho tông môn…”

“Hơi quá đáng, lại còn thu mất hạt châu của ta, không thấy trả lại…” Bạch Tiểu Thuần thở dài, sờ lên túi trữ vật thì không khỏi nghiến răng một cái.

“Mà thôi mà thôi, tạm thời ta không thể ngây ngốc ở Linh Khê Tông nữa, đến Huyết Khê Tông đoạt món đồ Vĩnh Hằng Bất Diệt kia về tay. Huyết Khê Tông là địch nhân của Linh Khê Tông ta, ta tới đó có thể luyện đan, luyện Ngự Nhân Đại Pháp!” cuối cùng Bạch Tiểu Thuần cũng hạ quyết tâm, sang hôm sau hắn liền đi tìm Trịnh Viễn Đông.

Trịnh Viễn Đông nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì mặt đen lại, nhưng sau khi nghe Bạch Tiểu Thuần nói muốn ra ngoài rèn luyện thì trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.

"Ngươi nói ngươi muốn ra ngoài rèn luyện?"

“Đúng vậy, ta cảm thấy lúc trước Chưởng môn sư huynh nói rất đúng, tuy ta là một khối tiên thiết, nhưng nếu không trải qua rèn dũa thì khó có thể trở thành tiên kiếm, vì vậy mà ta ngày đêm khổ não suy nghĩ, quyết định ra ngoài rèn luyện!” Bạch Tiểu Thuần vỗ vỗ ngực, kiên trì nói ra.

“Sư huynh, ta biết ngươi không nỡ xa ta, nhưng ngươi không cần khuyên ta, Bạch Tiểu Thuần ta đặt…” Bạch Tiểu Thuần đang nói, Trịnh Viễn Đông đứng phắt dậy, kéo cánh tay của hắn.

"Tốt, đây mới là sư đệ tốt của ta, chuyện ngươi muốn ra ngoài rèn luyện, ta cho phép! Hiện tại có thể lên đường không?” Trịnh Viễn Đông kích động lập tức mở miệng.

"A?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hơi chần chừ.

"Ta còn muốn chuẩn bị thêm, còn thiếu..."

"Tiểu Thuần, ngươi thiếu cái gì, nói! Linh Thạch? Đan dược? Pháp bảo để bảo vệ tính mạng? Ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, là chuẩn truyền thừa danh sách, ta đặc cách mở bảo khố cho ngươi lựa chọn!” Trịnh Viễn Đông nói với vẻ trịnh trọng.

“Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điểm, không thể ly khai Đông Lâm Châu, Đông Lâm Châu rất lớn, không thiếu chỗ để ngươi đi.” Trịnh Viễn Đông nói liên tục, trực tiếp quyết định việc này, dẫn Bạch Tiểu Thuần đi bảo khố để rồi tự mình lựa cho hắn vài món pháp bảo bảo vệ tính mạng.

Lại cho hắn không ít Linh Thạch và đan dược, còn nhiệt tình hơn, vội đem việc này thông cáo tông môn.

Thời gian buổi trưa, bên ngoài sơn môn Linh Khê Tông… Bạch Tiểu Thuần có chút phát mộng khi đứng ở đây, vừa lúc sáng hắn nói với Chưởng môn sư huynh muốn đi ra ngoài rèn luyện, mới đến buổi trưa, nhờ có sự nhiệt tình của Chưởng môn và các Trưởng lão, mọi thủ tục chuẩn bị đã xong với tốc độ nhanh nhất.

Lúc này đứng trước mặt hắn, là Chưởng môn cùng sáu Chưởng tọa, còn có rất nhiều Trưởng lão, nội môn đệ tử, tất cả đều ở đây, quy mô hoành tráng, hầu như cả hai bờ Nam Bắc đều đến, cả đám đều mong ngóng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, như muốn xác thực là Bạch Tiểu Thuần sẽ thực sự ra ngoài rèn luyện.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, một màn này, hắn cảm thấy có chút quen quen, theo bản năng mở miệng: "Chư vị sư huynh, sư đệ, sư điệt... Ta phải đi rèn luyện rồi, nhưng ta thực không nỡ xa các ngươi..."

Mọi người ở khắp bốn phía, hai mặt nhìn nhau, lập tức bày ra khó bỏ chi ý.

"Tiểu Thuần, ngươi là đệ tử ưu tú nhất của Linh Khê Tông ta, chặng đường của ngươi còn ở phía trước, chẳng lẽ ngươi đã quên những gì ta đã nói với ngươi về Thông Thiên Hải, về con đường đạt được trường sinh hay sao!” Trịnh Viễn Đông tiến lên phía trước, mặt lộ vẻ hiền hòa.

“Thân là tu sĩ, không thể suy nghĩ qúa nhiều, nếu như đã quyết ra ngoài rèn luyện thì không nên tự tiện thay đổi, Tiểu Thuần, sư huynh ủng hộ ngươi!" Ánh mắt Trịnh Viễn Đông lộ ra sự cổ vũ, vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Thuần.

“Đúng vậy, Bạch sư đệ, Rèn luyện là một phần trong cuộc đời, cứ kiên trì theo đuổi nó thì sẽ không phải hối hận đâu!”

“Bạch sư huynh, sở dĩ tu sĩ có thể ngạo thị thương khung, là bởi trong tâm chúng ra có thể bao dung cả thiên địa, nếu không ra ngoài để thấy tận mắt thế giới này, làm sao có thể dung hòa cả thiên địa, ta tin rằng, tâm của ngươi có thể dung hòa cả thế giới!”

"Trường Sinh..." Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động, vẻ mặt tỏ ra kiên định, nhìn chăm chú những người trước mắt, rồi hắn liên tục gật đầu, quay người bước nhanh về phương xa.

Mắt thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đã đi xa, bốn phía đều trở nên phấn khích, khó bỏ chi ý trong mắt lập tức bị thay thế bởi sự vui sướng, lúc này Trịnh Viễn Đông cũng đang run rẩy, ánh mặt lộ vẻ kích động.

“Lúc này đây, cuối cùng hắn cũng chịu đi rồi, không phải là đi từ bờ Nam đến bờ Bắc, mà từ tông môn đi ra ngoài, thương thiên đã khai nhãn rồi! Vậy mà hắn lại muốn ra ngoài rèn luyện!”

“Tên Ma đầu này đã đi thật sao, ta có phần không dám tin tưởng, là thật sao!”

“Ha ha, cuối cùng điều ta cầu nguyện mỗi ngày đã thành sự thật rồi, từ nay về sau chúng ta bờ Bắc, thái bình!”

"Chúng ta bờ Nam, rút cuộc cũng không phải sợ khiếp vía nữa rồi!”

"Hôm nay bước sang năm mới rồi! !" Lập tức tiếng hoan hô được truyền ra từ miệng những người này, mỗi người đều kích động sôi trào, thậm chí bờ Nam còn có người lấy ra chiêng trống đã từng dùng lần trước, gõ vang lên đầy hào hứng.

Bờ Bắc cũng không chịu kém, cũng làm giống như thế, ngày hôm nay, toàn bộ Linh Khê Tông đều hoan hô, toàn bộ đều phấn khởi…

Bạch Tiểu Thuần ở phía xa xa vội ho một tiếng, nghe tiếng chiêng trống có phần quen thuộc phía sau. Mắt hắn lộ ra cảm khái, hất cằm, phẩy tay áo, giọng nói thì thầm có phần cô đơn.

“Bọn hắn vẫn không nỡ xa ta, chư vị đạo hữu, không nên sầu nhớ ta, ta sẽ rất nhanh trở về!” Bạch Tiểu Thuần thở dài, sau trong mắt lộ ra vẻ kiên định.

"Huyết Khê Tông, ta Bạch Tiểu Thuần đến rồi, lúc này đây thực xin lỗi, ta là nằm vùng!” Bạch Tiểu Thuần nhàn nhạt mở miệng, ngẩng cao đầu, sải bước...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK