Đêm hôm nay, Khôi Hoàng thành nhất định không yên lành!
Đặc biệt là nơi đây, khu tám mươi chín, dưới ánh lửa chiếu rọi, giữa những tiếng gào rú liên miên, Bạch Tiểu Thuần hai mắt đỏ ngầu ngập tràn sát khí. Chung quanh hắn có hơn mười người, một số đã chết, số khác đều đã trọng thương và bị hấp thụ sinh cơ. Bạch Tiểu Thuần đứng giữa ngọn lửa, thoạt nhìn trông hắn thật đáng sợ.
Hắn vốn không muốn giết người, nhưng người ta lại cứ ép hắn. Hắn không thể không giết. Hắn vốn không muốn gây phiền toái, nhưng phiền toái lại tìm đến cửa, thậm chí hắn còn bị ức hiếp ở ngay trước nhà mình.
Hôm nay hắn không muốn ra tay mà lại muốn tránh đi, nhưng bốn phía đều có người đang gấp rút bay đến, căn bản là hắn không thể chạy trốn. Với lại, hắn còn chưa quen thuộc Khôi Hoàng thành, muốn trốn chạy cũng khó.
"Ức hiếp ta quá mức mà!" Bạch Tiểu Thuần giận run người. Ngoài mặt là tức giận nhưng trong lòng hắn lại sợ hãi. Tuy vậy, cũng hết cách rồi, hắn chỉ có thể hy vọng Cự Quỷ Vương có thể cứu mình, cục diện này... hắn biết bản thân mình không thể giải quyết được.
Đúng lúc này, từ phía xa, đạo đạo thần thông thuật pháp cùng lớp lớp hào quang pháp bảo lại bay tới. Đó là nhóm người thứ hai của đám quyền quý thiên kiêu. Phía trước là một đám Nguyên Anh, phía sau là các hồn tu Kết Đan. Dù thấy rõ Bạch Tiểu Thuần rất hung tàn, nhưng sự tình đã đến mức độ này, bọn hắn cũng không còn đường lui, chỉ có thể ra tay.
Tiếng nổ oanh động, nhóm thứ hai gồm hơn trăm hồn tu từ bốn phương tám hướng lần lượt áp sát đến. Trong số những người này, Bạch Tiểu Thuần nhận ra không ít khuôn mặt quen thuộc, Triệu Đông Sơn, Lý Thiên Thắng cũng ở trong đó.
Trước tình thế gấp gáp, Bạch Tiểu Thuần không thể cân nhắc quá nhiều, sát khí trong mắt hắn lại bộc phát, hắn chẳng những không lui lại mà còn lao thẳng tới. Thân hình hắn ầm ầm lao đi, mang theo một khí thế rất kinh người.
Đùng đùng đùng!
Tiếng nổ động trời. Bạch Tiểu Thuần lại xuống tay giết chóc. Kinh thiên động địa, duệ bất khả đương (sắc bén tuyệt cùng). Những nơi hắn xông tới, kẻ nào đối mặt đều phải thổ huyết mà lui. Hắn cường hãn đến tàn bạo khiến tất cả mọi người đều chấn động tinh thần.
"So với lần trước ở Luyện Hồn hồ, hắn còn mạnh hơn!"
"Đây là Bạch Hạo đó ư? Là người từng đánh bại tất cả mọi người trong Luyện Hồn hồ?!"
"Tên này mạnh quá, nhưng đây là Khôi Hoàng thành, chúng ta có rất nhiều người."
Trong lúc nói chuyện, đám người vẫn nhanh chóng di chuyển, không ngừng ra tay tấn công Bạch Tiểu Thuần. Hiện trường trở nên hỗn loạn, căn bản không thể nhìn rõ ai với ai. Ở trong đám người, Lý Thiên Thắng hô hấp dồn dập trong lúc bấm niệm pháp quyết. Từ chỗ hắn liên tục tràn ra từng mảnh khói độc. Hắn biết rõ Bạch Tiểu Thuần rất lợi hại nên không trực tiếp ra mặt tấn công, thậm chí hắn còn chuẩn bị kỹ càng để một khi không ổn sẽ lập tức chạy trốn.
Ý định là như vậy thế nhưng bỗng nhiên sắc mặt Lý Thiên Thắng biến đổi. Hắn nhận thấy Bạch Tiểu Thuần mặc dù đang bị một đám người bao vây nhưng ánh mắt lại. . . đang nhìn chằm chằm vào hắn!
Lý Thiên Thắng cảm thấy như muốn vỡ tung da đầu! Ánh mắt này hắn rất quen thuộc! Trong nháy mắt hắn nhớ lại thời điểm ở trong Luyện Hồn Hồ, Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn mình như vậy. Sau đó đối phương lách qua Chu Hoành xuất hiện ở trước mặt rồi trở thành ác mộng của hắn.
Nội tâm Lý Thiên Thắng kinh hoàng, mãnh liệt lùi lại phía sau. Chỉ là trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần cười một tiếng rồi phát động Hám Sơn Chàng một lần nữa. Lực lượng được triển khai đến cực hạn, thân thể hắn phá không gần như thuấn di đồng thời mở ra Vĩnh Dạ Tán. Tiếp đó theo tiếng nổ vang lên liên tiếp, hắn trực tiếp phá vòng vây cùng chống đỡ rất nhiều thần thông thuật pháp để. . . đuổi theo Lý Thiên Thắng!
Sắc mặt Lý Thiên Thắng trắng bệch khi thấy ác mộng lại xuất hiện một lần nữa. Hắn cấp tốc lùi lại đồng thời nhanh chóng lấy ra một trái tim máu me đầm đìa từ trong túi trữ vật. Tiếp đó gương mặt cũng trở nên vặn vẹo dữ tợn, hắn khẽ gầm lên rồi bóp chặt trái tim ở trên tay.
Sau khi trái tim bị bóp nát lại có mùi thơm tản ra, đồng thời mơ hồ có một thân ảnh nữ tử đột nhiên xuất hiện mang theo vẻ thống khổ tiến đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Hắn phát giác thủ đoạn của Lý Thiên Thắng lần này không tầm thường. Trái tim đó nhìn thế nào cũng giống tim người, mà chỗ ngực của nữ tử hư ảo kia lại trống không giống như trái tim bị móc ra.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần đột nhiên lùi lại. Hắn sử dụng tốc độ cao nhất để tránh né thân ảnh nữ tử kia đồng thời ném Vĩnh Dạ Tán thẳng về phía Lý Thiên Thắng.
Lý Thiên Thắng không kịp lùi về phía sau nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Vĩnh Dạ Tán bay đến đâm thẳng vào ngực mình!
Lý Thiên Thắng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng cùng đau nhức kịch liệt khi sinh cơ bị hút đi. Tiếp đó Bạch Tiểu Thuần cách không chỉ một cái đã thu hồi lại Vĩnh Dạ Tán. Hắn lập tức quay người hung hăng nhấn một cái xuống mặt đất. Theo tiếng nổ vang lên, từng đạo gai sắc đột ngột mọc lên từ mặt đất hình thành lớp phòng hộ ngăn cảm thần thông bay đến từ bốn phía.
Sau khi hoàn thành tất cả những chuyện này thì hô hấp của Bạch Tiểu Thuần hơi có chút dồn dập, nhưng sinh cơ thu được khiến cho lực lượng của hắn nhanh chóng khôi phục đồng thời thúc đẩy Bất Tử Cốt Thối Cốt cảnh sắp đột phá đến tầng thứ chín.
"Còn thiếu một chút. . . là có thể đột phá!" Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới đây thì đám gai sắc tan vỡ. Tiếp đó hơn mười đạo thân ảnh lại đánh tới. Hiện tại hắn đã cảm thấy hoa mắt, nhưng hắn không cần nhìn kỹ, cũng không cần quan tâm đối phương là người nào! Hắn chỉ biết một điều là tất cả mọi người xung quanh đều là địch nhân.
Ầm ầm.... giữa âm thanh rung trời, tốc độ Bạch Tiểu Thuần cực nhanh. Hắn không dùng tu vi để thuấn di mà chỉ sử dụng lực lượng thân thể. Nhờ việc đó để giảm tiêu hao Linh lực, hắn có thể kiên trì càng lâu. Hơn nữa để bổ sung lực lượng thân thể thì sinh cơ của tất cả đám người này là thuốc bổ tốt nhất.
Âm thanh chém giết, tiếng gào thét vang lên khắp nơi. Do số lượng Hồn Tu tấn công quá nhiều nên Vĩnh Dạ Tán không thể ngăn chặn toàn bộ. Điều này khiến cho không ít thần thông và pháp bảo đánh lên thân thể Bạch Tiểu Thuần.
Có điều là những thứ thuật pháp này cho dù đánh trúng Bạch Tiểu Thuần nhưng lại không thể trì hoãn hắn một chút nào. Thân thể giống như Tiên Ma khiến hắn có thể trực tiếp bỏ qua đòn tấn công của những Hồn tu Kết Đan cảnh. Chỉ nguyên việc này đã khiến cho không ít người cảm thấy kinh hãi.
Kể cả thuật pháp và pháp bảo của Nguyên Anh cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với Bạch Tiểu Thuần. Chỉ cần không phải bị đồng thời hơn mười đạo thần thông đánh trúng thì hắn còn không thèm nhăn mày chút nào.
Nếu số lượng vượt quá mười đạo thần thông thì Bạch Tiểu Thuần vẫn có thể chống đỡ nhờ có Vĩnh Dạ Tán. Đồng thời khi hắn phản kích chỉ cần một quyền là có thể đánh bay một người, Vĩnh Dạ Tán đâm một cái là có thể hút lấy sinh cơ.
Đám người thiên kiêu nhìn nhau bối rối. Đa số bọn họ chưa từng nghĩ tới một tu sĩ Nguyên Anh lại có thể cường hãn đến trình độ như vậy. Đây là chuyện không thể tưởng tưởng nổi, quả thực là quá hoang đường.
Mà lực lượng thân thể của Bạch Tiểu Thuần càng khiến da đầu bọn hắn tê dại, đồng dạng tốc độ của hắn cũng khiến tâm thần của tất cả cảm thấy chấn động.
"Hắn là loại người gì a? Hắn có ... hay không yếu điểm đây! !"
"Chỗ nào mới là điểm yếu của hắn? Tốc độ, thân thể, sức chịu đựng, phòng hộ đều là tuyệt đỉnh như nhau! Chúng ta. . . biết đánh thế nào đây!"
Đám người Hồn tu trơ mắt nhìn số lượng người bên mình càng ngày càng ít. Cả đám đều trở nên hoảng sợ, thậm chí không dám tiếp tục ra tay mà lại kéo giãn khoảng cách. Trong số này có Triệu Đông Sơn, hiện tại trong lòng hắn bắt đầu thấy hối hận và sợ hãi, càng là cảm thấy bi ai. Hắn cấp tốc lùi lại vì sợ Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy bản thân.
"Tại sao ta lại trở nên váng đầu đi tìm tên sát tinh này gây phiền toái cơ chư? Ngàn vạn lần đừng để hắn nhìn thấy ta!" Trong lúc Triệu Đông Sơn cầu nguyện thì từ phía sau bọn hắn lại có trên trăm đạo thân ảnh tiến tới, mà Chu Hoành cũng ở trong đám này.
Hiện trạng chiến trường vô cùng thê thảm, rất nhiều người không rõ sống chết nằm trên trên mặt đất, đám người còn lại đang không ngừng kéo giãn khoảng cách và phân tán ra để bao vây lấy người toàn thân tràn đầy thiết huyết, lãnh khốc cùng điên cuồng bạo ngược kia.
Coi như là Chu Hoành thì trong lòng cũng run lên, nhưng ánh mắt hắn lộ ra vẻ cuồng hỉ.
"Ngươi đã giết người! !"
"Bạch Hạo, lúc này xem ai có thể cứu được ngươi! !"
Khi Chu Hoành tiến đến, Bạch Tiểu Thuần đang rút Vĩnh Dạ Tán ra từ cơ thể một Hồn tu. Sinh cơ tích lũy trong cơ thể từ lượng biến đã đạt đến chất biến. Thời điểm này cuối cùng bắt đầu bộc phát khiến trong đầu hắn nổ vang. Hắn rõ ràng cảm nhận được Thối Cốt cảnh đã đột phá, không còn là tầng thứ tám mà đã đạt đến. . . tầng thứ chín! !
Lúc ngẩng đầu lên, Bạch Tiểu Thuần liếc mắt thấy Chu Hoành ở phía xa.
"Chu Hoành!" Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra sát cơ, thân thể lao thẳng đến Chu Hoành trong nháy mắt!
Cùng lúc đó, Hồng Trần Nữ đang ở trong đại trướng màu đỏ của mình ở Cự Quỷ quân đoàn. Nàng nhíu đôi mi thanh tú với vẻ mặt âm trầm, tay cầm một quả ngọc giản truyền âm với Cự Quỷ Vương.
"Bạch Hạo này là một thứ tai họa!" Hồng Trần Nữ nghiến răng nhận định. Nàng cho là mình đã đã giúp đối phương một lần. Lần đó nếu không phải là nàng thì sợ rằng Trần gia Thiên Công sẽ phải truy cứu. Mặc dù nàng thu lợi nhờ việc này, nội tâm cũng có chút cảm động nhưng cảm giác này không sâu, mà thời gian cũng lâu nên cũng mờ nhạt đi rồi. Hiện tại cha mình lại yêu cầu nàng đi bảo hộ Bạch Hạo nên nàng cự tuyệt không chút do dự!
"Nếu như hắn muốn chết thì cứ để hắn chết đi!" Hồng Trần Nữ hừ lạnh một tiếng, đang muốn bỏ xuống ngọc giản. Thế nhưng ở đầu bên kia dường như Cự Quỷ Vương cũng tức giận, không biết nói cái gì khiến cho Hồng Trần Nữ trầm mặc một lúc rồi mới đứng dậy.
"Đây là lần cuối cùng ta giúp hắn!" Nói xong, Hồng Trần Nữ mang theo tức giận đi ra triệu tập Cự Quỷ quân đoàn Hồn Tu. Tiếp đó nàng mang theo hơn mười người bay về khu tám mươi chín trong Khôi Hoàng Thành!
Cùng thời gian này, hầu như tất cả cường giả quyền quý trong Khôi Hoàng Thành đều nhận được truyền âm của đám thiên kiêu. Sau khi biết tin tức, cả đám người này đều biến sắc.
"Thật to gan!"
Nhất là khi nghe nói đã có người đã chết, các gia tộc có người tham gia sự tình này đều phái người ra mặt để can thiệp, thậm chí còn có người tự mình chạy qua đó.