Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, Trần Hải trợn mắt há mồm, ánh mắt miễn cưỡng không nhìn những bảo vật kia, Chu Nhất Tinh lập tức xưng phải, hắn lập tức thu sạch sẽ bảo vật.
Thời khắc này sắc mặt tộc trưởng Trần gia xám như tro, đầu óc rung động, thân thể lảo đảo, về phần những tộc lão khác nhao nhao áp chế xúc động bùng nổ trong lòng, trong lúc nguy cơ sinh tử, bọn họ không dám ngẩng đầu, vẫn có một ít tiểu bối tính khí nóng nảy, bọn hắn quen thuộc gia tộc cường thế, hiện tại trơ mắt nhìn việc này liền phẫn nộ quát lớn.
- Các ngươi quá phận!!
- Bạch Hạo, ngươi đang cướp đoạt!!
Khi tiếng quát vang lên, các tộc lão Trần gia biến sắc, muốn đi ngăn cản nhưng đã chậm, Trần Hải chờ chính là cơ hội biểu hiện mình, nghe thế trong mắt mang theo sát khí, hắn giơ chỉ điểm tới.
Tiếng ỏổ vang lên, mi tâm hai tên tiểu bối Trần gia vừa lên tiếng trực tiếp xuất hiện lỗ máu, hai người mềm nhũn ngã xuống đất.
- Thật to gan, tên của Bạch tổng quản đâu phải các ngươi có thể tùy ý gọi.
Trần Hải hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn khắp bốn phương.
Khi ánh mắt Trần Hải hung nhìn qua, đám người Trần gia run rẩy, đại tộc lão cũng tức giận, mắt thấy tộc trưởng Trần gia còn muốn lên tiếng, hắn trừng mắt quát lớn.
- Tộc trưởng!!
Đại tộc lão tức giận rống to, sắc mặt tộc trưởng Trần gia tộc biến hóa và im lặng.
- Bạch tổng quản, việc này là tiểu bối Trần gia vô lễ, giết rất đúng!
Đại tộc lão thở sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Nếu Bạch tổng quản đã cầm nội tình ngàn năm của Trần gia chúng ta... Hiện tại Trần gia thật không có gì, còn xin Bạch tổng quản thả cho chúng ta con đường sống.
Ngữ khí đại tộc lão bi tráng, hắn ôm quyền cúi đầu.
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một phen, trên thực tế Trần gia cũng không xê xích nhiều với Thái gia, mặc dù Trần gia năm đó truy sát chính mình, hiện tại đã giáo huấn không ít, Bạch Tiểu Thuần đang suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt nhìn lên người tộc trưởng Trần gia, nhìn thấy ánh mắt oán độc của tộc trưởng Trần gia.
Sự oán độc này bị tộc trưởng Trần gia cực lực ẩn giấu, Bạch Tiểu Thuần là người nhìn mặt nói chuyện nên nhìn ra, trong hoàn cảnh này hắn cũng biết phải cứng rắn, đã có quyết đoán như vậy không cần do dự, bộ dáng như có chút khó xử, ánh mắt đảo qua tộc nhân Trần gia, trọng điểm nhìn lên người nữ nhân Trần gia.
Nhưng phàm là nữ tu hơi có chút tư sắc đều bị Bạch Tiểu Thuần cẩn thận dò xét một lần, lúc này tất cả mọi người đều chú ý Bạch Tiểu Thuần, cũng nhìn ra hành động của Bạch Tiểu Thuần, đại tộc lão Trần gia sững sờ, hắn còn không nghĩ tới Bạch Hạo còn có ham mê như vậy.
- Cũng đúng, dù sao người này còn trẻ tuổi...
Đại tộc lão nghĩ tới đây, hắn lập tức bàn giao, rất nhanh, những nữ tử bị Bạch Tiểu Thuần dò xét qua đều đi ra, sắc mặt tái nhợt đứng trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Thậm chí còn có một ít tộc nữ không trong đám người cũng bị đưa tới, dẫn tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, dần dần nữ nhân Trần gia đã có mấy trăm người, mập ốm khác nhau, tư thái ngàn vạn.- Bạch tổng quản tuổi trẻ tài cao, lại là chân long trong loài người, bên người phải có thị nữ mới tốt, những tộc nữ này đều là kiều nữ của Trần gia, nếu đại nhân xem trọng ai, đó là phúc khí của các nàng.
Thấy đại tộc lão lên tiếng, ánh mắt chớp động, nếu Bạch Tiểu Thuần thật mang tộc nữ Tâần gia đi, đây là chuyện tốt... Nghĩ tới đây, nội tâm của hắn có chờ mong.
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, nội tâm thầm mắng Cự Quỷ Vương lão sắc quỷ, hắn không có cách nào, lập tức giơ tay chặn lại.
- Những kiều nữ này coi như xong, nghe nói Trần tộc trưởng diễm phúc không cạn, còn không mời phu nhân ra cho bản tổng quản xem.
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, càng phiền muộn, hắn không có cách nào, đây là Cự Quỷ Vương điểm danh, hắn phải mở miệng như vậy.
Lúc hắn nói ra lời này, ánh mắt đám người Trần gia mở to, cả đám trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn có người nghẹn ngào xôn xao, ngay cả đại tộc lão Trần gia cũng ngây người, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Mà Trần gia tộc trưởng không nhịn được nữa, đột nhiên ngẩng đầu rống to.
- Bạch Hạo, ngươi khinh người quá đáng!!
Bạch Tiểu Thuần chột dạ, đáy lòng mắng Cự Quỷ Vương, hắn không thể lùi bước, đột nhiên hắn trừng mắt, Trần Hải bên cạnh hít sâu một hơi, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần còn mang theo thần thái quái dị, càng có kính nể, hắn tiến lên một bước, trực tiếp nâng tay phải trấn áp tộc trưởng Trần gia.
- Lớn mật!
Tiếng nổ vang lên, tộc trưởng Trần gia phun máu tươi, thân thể liên tiếp lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mang theo huyết quang, sâu trong lòng hắn không tức giận như thế, hắn nhanh chóng tính toán, nếu Bạch Hạo nhìn trúng phu nhân của mình, như vậy một khi mang đi, hắn tuyệt đối không xuất thủ nữa.
Dù sao cướp đoạt thê tử người khác là chuyện bị chỉ trích, nếu như giết mình sẽ làm trò với người khác.
Nếu không chết, hắn tự nhiên không muốn vẫn lạc, thậm chí lúc này hắn đang suy nghĩ nên lợi dụng việc này thế nào để nâng cao uy tín của mình trong gia tộc.
- Dù sao cũng là phu nhân của ta, ta muốn người khác cảm thấy mình chịu nhục đến cực hạn, nhưng lại vì gia tộc mà chịu nhục, kể từ đó hóa giải bất mãn của đại tộc lão với ta, thậm chí có thể để tất cả tộc nhân tín nhiệm ta.
Nghĩ tới đây, tộc trưởng Trần gia cắn chót lưỡi phun máu tươi, lúc ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuần, cả người bi thương như dã thú sắp bạo phát tới nơi.
Ánh mắt kia mang theo điên cuồng, ai nhìn thấy cũng phải rung động, mà tộc nhân Trần gia càng tức giận không nhỏ.
Bạch Tiểu Thuần cũng bị ánh mắt này làm giật nảy mình, khóc không ra nước mắt, suy nghĩ chính mình cũng ủy khuất nha, cái sọt lớn như thế, chính mình phải gánh thay Cự Quỷ Vươn... Thật sự không được thì thôi, loại chuyện này có hơi quá... Cùng lắm thì trở về bảo Cự Quỷ Vương xử lý...
Nhưng lúc này tộc trưởng Trần gia nhìn ra Bạch Tiểu Thuần đang do dự, hắn lập tức hồi hộp, không còn tiếp tục diễn kịch, lập tức hét lớn.
- Thôi thôi, vì gia tộc... Người tới, thỉnh phu nhân ra đây!
Thân thể tộc trưởng Trần gia run rẩy, dường như già nua không ít, những tộc nhân Trần gia khác đều bi phẫn, giống như quên đi sợ hãi, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần còn mang theo lửa giận, cảnh này cũng bị tộ trưởng Trần gia phát hiện, nội tâm của hắn cười lạnh, khống chế thân thể lung lay sắp đổ, biểu lộ đau khổ thật sâu nhưng trong mắt vô cùng đắc ý.
Bạch Tiểu Thuần há to miệng, hắn không nói ra được từ nào, chỉ có thể thở dài, đáy lòng khổ cực, cõng cái sọt lớn như vậy cũng thôi đi... Nghĩ đến sau sự kiện này nói không chừng sẽ bị ngàn người chỉ trẻo, lưng đeo bêu danh đoạt thê tử người khác, sợ là có nước bọt dìm chết mình, hắn ủy khuất ghê gớm, hết lần này tới lần khác việc còn không thể nói ra, chỉ có thể trời biết đất biết Cự Quỷ Vương biết, nghĩ tới đây, hắn bi trán thở dài, rất nhanh, có tộc nhân Trần gia mang theo một nữ tử đi tới quảng trường.
Nữ tử này hơn ba mươi tuổi, da thịt trắng hơn tuyết, dung nhan tuyệt mỹ, càng có phong vận trưởng thành, bộ dạng này rất hoảng sợ, miễn cưỡng trấn định, lúc nàng vừa xuất hiện, ngay cả Trần Hải cũng phải nhìn nhiều vài lần, trong mắt mang theo hoảng hốt, giống như hiểu vì sao Bạch tổng quản nhất định phải đòi nàng này.
Bạch Tiểu Thuần khổ sở, ánh mắt nhìn qua, tuy nữ tử này tuyệt sắc nhưng hắn lại không chút để ý, trước mắt xấu hổ ho khan một tiếng.
- Vậy... Quấy rầy!
Bạch Tiểu Thuần xoay người rời đi, hắn không muốn dừng lại nơi này, nhất là nghĩ đến từ nay về sau thanh danh của mình bị hủy, hắn càng đau khổ.
Trần Hải mang theo nụ cười cổ quái, Chu Nhất Tinh cũng hít khí lạnh, cố gắng bình tĩnh, sau khi hai người nhìn nhau, lại đi tới bên cạnh Trần phu nhân, khách khí mang nàng đi cùng.
Thời điểm Trần phu nhân đi tới, đã nghe người ta nói qua chuyện này, hiện tại sắc mặt tái nhợt, đột nhiên nàng nhìn về phía tộc trưởng Trần gia, nhìn thấy trên mặt phu quân của mình khô sở nhưng trong mắt nàng ngược lại lộ ra vẻ oán độc, nàng hiểu rất rõ phu quân của mình, người ngoài không nhìn ra hắn diễn trò, nàng há có thể không nhìn ra, sau khi trầm mặc, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu như được tự do, thở sâu, mỉm cười, quay người không chút do dự đi cùng Trần Hải cùng Chu Nhất Tinh rời khỏi Trần gia.
Nàng tuyệt tình làm không ít tộc nhân Trần gia tức giận hơn trước, âm thầm nói lời vũ nhục, nội tâm bi phẫn không nhỏ.
Rất nhanh, mấy vạn Hồn Tu chung quanh rời đi, tộc trưởng Trần gia nhìn thấy cảnh này liền đắc ý, chỉ là một phu nhân mà thôi, đổi lấy mạng mình là có ý nghĩa.
Hiện tại bay lên giữa không trung, Bạch Tiểu Thuần liền nghiêm mặt, oán khí rất sâu, vào lúc tâm phiền thì Trần Hải dẫn theo Trần phu nhân bay tới gần.
- Bạch tổng quản, nàng... Nàng muốn gặp ngài.
Dẫn Trần phu nhân tới phía sau Bạch Tiểu Thuần, Trần Hải nhanh chóng lui lại, đáy lòng càng hâm mộ Bạch Tiểu Thuần lớn mật, hắn nhìn nữ tử này cũng vừa gặp đã yêu.
Bạch Tiểu Thuần nghe xong trợn mắt, quay đầu nhìn sang Trần phu nhân, mở to miệng đang muốn nói cái gì, Trần phu nhân lại ngẩng đầu kiên định, quả quyết nói ra.
- Đa tạ đại nhân giúp thiếp thân thoát ly khổ hải, thiếp thân có một thỉnh cầu, hi vọng đại nhân có thể đồng ý!
Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, sau khi nhìn Trần phu nhân một chút, mặc dù đối phương nói như vậy nhưng nội tâm áy náy nên vẫn gật đầu.
- Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta có thể cân nhắc.
- Còn xin đại nhân giúp ta... Giết Trần Thế Sơn!
Trần phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ, sau khi nói xong thở dài nhẹ nhõm, Trần Thế Sơn, đây chính là tộc trưởng Trần gia.- Cái gì!
Bạch Tiểu Thuần trợn mắt nhìn Trần phu nhân, hắn giật mình, vởi vì chuyện này khác với suy nghĩ của hắn.
- Trần Thế Sơn người này lòng dạ nhỏ mọn, tính cách tàn bạo, lấy hoạt anh luyện bảo nhân thần cộng phẫn, hắn vì muốn khống chế vật này thật hoàn mỹ, không tiếc mang cốt nhục của ta và hắn luyện thành chủ hồn, ta vô lực ngăn cản, bi phẫn đến nay, trái tim trở nên băng giá...
- Hôm nay đại nhân mang ta đi, đối với thiếp thân mà nói đây là giải thoát, cho nên ta không hận đại nhân, thậm chí trong lòng cảm kích càng nhiều, mà đại nhân quyền cao chức trọng, tương lai có tiền đồ bất khả hạn lượng, dựa theo đạo lý sẽ không hứng thú với ta, bại hoại thanh danh, cho nên nhất định có khổ tâm và dụng ý, mà thiếp thân có thể cam đoan, tương lai tất cả mặc kệ vị trí chỗ nào, địa vị như thế nào cũng tôn kính đại nhân, nghe theo đại nhân.
Trần phu nhân nói nhỏ, trong lời nói mang theo cơ trí và quả quyết một cách không ngờ, Bạch Tiểu Thuần động dung nghiêm túc nhìn Trần phu nhân một chút.
Trong lời nói, hắn nhớ tới tộc trưởng Trần gia dùng mười vạn hoạt anh luyện bảo thiên địa không dung kia, nếu có khả năng, Bạch Tiểu Thuần không muốn tha hắn, nhất là bây giờ nghe nói nói hắn dùng cốt nhục bản thân luyện bảo đã không bằng cầm thú, cũng không khác gì tộc trưởng Bạch gia, Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một lát sau đó ngẩng đầu truyền âm với Trần Hải.
Trần Hải sững sờ nhìn Bạch Tiểu Thuần một lúc, hắn quay người rời đi, không bao lâu đã trở về, trong tay của hắn cầm một cái đầu, chính là tộc trưởng Trần gia.
Trong mắt đầu lâu mang theo dáng vẻ không dám tin, càng có không cam tâm... Dường như đến chết vẫn không hiểu nổi, vì sao Bạch Hạo lại giết mình.
Nhìn đầu lâu tộc trưởng Trần gia, Trần phu nhân kích động bộ ngực phập phồng, nàng hít sâu để khôi phục tâm tình sau đó khom người bái tạ Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần thân là đại tổng quản thành Cự Quỷ, mỗi hành động của hắn đều bị vô số người nhìn chăm chú, nhất là hắn mang theo Trần Hải cùng mấy vạn Hồn Tu đằng đằng sát khí bay ra khỏi thành Cự Quỷ, rõ ràng đã giơ đao chém ba đại gia tộc.
Cho nên càng có nhiều người chú ý tới hắn, sau khi Bạch Tiểu Thuần rời khỏi Thái gia không lâu, tin tức truyền khắp thành Cự Quỷ, càng không cần nói Trần gia.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần rời đi không lâu, trong toàn thành Cự Quỷ, thế lực khắp nơi đều biết Bạch Tiểu Tuần đi tới Trần gia, thậm chí tin tức tộc trưởng Tâần gia chết đi cũng bị các thế lực biết được.
Sau đó mọi người đều biết những gì diễn ra trong Trần gia, cả đám người bêến sắc, trong ánh mắt mang theo thần thái không tưởng tượng nổi, thời gian dần trôi qua đã mang ra thảo luận, tại rất nhiều khu vực trong thành Cự Quỷ đều kinh hô.
- Cái gì, hắn đoạt Trần phu nhân!!
- Oa, Bạch Hạo này... Lại có loại ham mê như thế, hắn càng nhìn trúng phu nhân Trần Thế Sơn, ta nghe nói qua vị Trần phu nhân kia rồi, nghe nói quốc sắc thiên hương, càng có thể chất phụ tu hiếm thấy.
- Thật sự là... Không cách nào miêu tả... Bạch Hạo cũng quá lớn mật, cướp đoạt thê tử người khác thì cũng thôi đi, hắn còn giết Trần Thế Sơn!!
Tiếng kinh hô truyền khắp nơi, tin tức tương quan truyền khắp thành Cự Quỷ, không bao lâu những người có tin tức linh thông cũng nghe chuyện này, ánh mắt mọi người biến hóa, càng có làng sóng chế nhạo sinh ra.