Hai mắt Tả Đạo co rút lại, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, nội tâm của hắn sinh ra sóng gió không nhỏ, không nói năm ngàn tu sĩ sau lưng Bạch Tiểu Thuần đang nhanh chóng bay tới nơi đây, chỉ nói tốc độ Bạch Tiểu Thuần vừa sử dụng và một tay đánh tan đòn sát thủ của mình đã làm hắn kinh hãi.
Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng hắn chính là thiên kiêu xếp thứ hai trên Tinh Không Đạo Cực bảng, bản thân Bạch Tiểu Thuần chỉ xếp thứ mười, lúc này mới qua mấy năm nhưng đối phương lột xác kinh người như thế, hắn làm sao không sợ cho được.
- Hắn đoạt Nguyên Anh hồn của ta!
Tả Đạo trầm mặc mấy hô hấp sau đó lên tiếng.
- Nói bậy, là ngươi đoạt của ta, thiểu tổ, là ta nhìn thấy trước, ý định hiếu kính cho ngài.
Thần Toán Tử nhanh chóng lên tiếng, hắn lấy một hồn ảnh trong tiểu kỳ ra ngoài, có nén đau lòng giao cho Bạch Tiểu Thuần.
- Ngươi!
Ánh mắt Tả Đạo lạnh như băng.
Bạch Tiểu Thuần cũng đau đầu, hắn cũng không rõ là ai đoạt của ai, nhất là nhìn thấy hai người vì một cái Nguyên Anh hồn mà đánh đập tàn nhẫn như thế, hắn thở dài một hơi.
- Chỉ vì một Nguyên Anh hồn mà các ngươi đánh nhau sao...
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, trực tiếp vỗ túi trữ vật, trong chốc lát hắn ném ra một trăm cái Nguyên Anh hồn...
Hơn trăm cái Nguyên Anh hồn vừa ra, Thần Toán Tử cũng tốt, Tả Đạo cũng được, thân thể bọn họ rung động rất mạnh, bọn họ hoảng sợ và ngạc nhiên.
- Đây... Đây là...
- Trời ạ...
Nhìn thấy hai người ngạc nhiên như thế, Bạch Tiểu Thuần đắc ý, hắn cười nói và khuyên bảo.
- Mọi người là đồng môn, có gì mà đánh nhau chứ, không phải là Nguyên Anh hồn sao, hơn trăm cái đấy, các ngươi cứ phân đi.
Bạch Tiểu Thuần vừa lên tiếng, Thần Toán Tử hét lên một tiếng liền lao ra, hắn như nổi điên, một Nguyên Anh hồn đã đủ làm cho hắn điên cuồng, không cần phải nói nhiều như vậy, trực tiếp lấy đi một nửa, hắn cố tình lấy thêm nhưng không dám, sau khi cầm phần của mình liền đi tới bên người Bạch Tiểu Thuần.
- Thiếu tổ, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi, ngươi cũng không biết lúc không có ngươi ta thê thảm cỡ nào...
Thần Toán Tử buồn bã nói, đôi mắt trông mong nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, bộ dạng cho dù ngươi có đuổi ta cũng không đi.
Lúc này năm ngàn thủ hạ của Bạch Tiểu Thuần cũng tới gần.
- Ít giả vờ, lúc trước ngươi phất tay áo rời đi, cũng không thấy ngươi có biểu lộ như vậy, nhưng ta làm người khoan hồng độ lượng, ngươi đi theo ta đi.
Bạch Tiểu Thuần nhìn sang Thần Toán Tử, bĩu môi, quay người muốn đi.
Thần Toán Tử nhanh chóng đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, cảm xúc của hắn không thể hình dung nổi, hắn bội phục Bạch Tiểu Thuần như nước sông cuồn cuộn, Cho dù nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần quật khởi ở Không thành hắn còn cho rằng đó là trùng hợp, lúc tại Man Hoang, khi biết Bạch Tiểu Thuần trở thành Vạn phu trưởng thì hắn rung động rất lớn, hắn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nội tâm của hắn thề, cả đời này tuyệt đối không làm ra chuyện rời khỏi Bạch Tiểu Thuần lần thứ ba.
Nhất là lúc nhìn thấy Tống Khuyết đứng trong đám người, Thần Toán Tử lập tức cảnh giác, năm đó hắn ở Không thành chính là người đầu tiên đi theo Bạch Tiểu Thuần, đã bị trọng dụng, hôm nay lại trở thành thứ hai, hắn cảm thấy Tống Khuyết chính là đối thủ cạnh tranh.
Đám người Bạch Tiểu Thuần sắp rời đi, đối phương từ đầu đến cuối không thèm chú ý tới mình, thân thể Tả Đạo run rẩy, nhìn thấy đám NGuyên Anh hồn trước mặt, bỗng nhiên hắn có cảm giác bi phẫn, có lẽ do lòng tự trọng đả kích, hắn xiết chặc nắm đấm, cuối cùng gian nan quay đầu không muốn đám Nguyên Anh hồn, hắn nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần rời đi.
- Bạch Tiểu Thuần!
Tả Đạo hô to.
Trong nháy mắt hắn hét lớn, hơn năm ngàn tu sĩ cùng quay đầu nhìn lại, từng ánh mắt lạnh như băng làm thân thể Tả Đạo cứng đờ, hắn cắn răng kiên trì nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần đang quay người.
- Ta muốn gia nhập quân đoàn Trường thành!
Trong mắt Tả Đạo mang theo kiên định.
Bạch Tiểu Thuần nhìn hai mắt Tả Đạo, thân thể hơi run run, trong lúc mơ hồ hắn như nhìn thấy bóng dáng mình khi đó mới vừa tới Trường thành, lúc đó nhớ giọng nói mang theo uy nghiêm vô thượng của Bạch Lân khi đó.
Lúc đó chắc hẳn mình cũng chấp nhất như Tả Đạo, khát vọng muốn đầu rơi máu chảy cống hiến cho tông môn, nhớ lại việc này, Bạch Tiểu Thuần cảm khái không nhỏ.
- Xem ra Tả Đạo là loại người như ta, đều vì đại nghĩa, cũng không quan tâm cái nhìn thế gian.
Bạch Tiểu Thuần nhìn Tả Đạo, trong nội tâm chậm rãi nhu hòa, sau đó ánh mắt của hắn ác liệt.
Trong đầu hắn xuất hiện bộ dáng Bạch Lân năm đó, vì vậy hất cằm lên, chắp tay sau lưng, áo giáp màu vàng lóng lánh phụ trợ Bạch Tiểu Thuần sinh ra khí thế khiếp người, ánh mắt của hắn sáng ngời mang theo hàn quang nhìn Tả Đạo.
- Ta hỏi ngươi, ngươi thật muốn gia nhập Bác Bì Quân sao?
Bạch Tiểu Thuần trầm giọng lên tiếng, từ lời nói hay ngôn từ đều cực kỳ tương tự Bạch Lân năm xưa.
Tràn ngập uy nghiêm giống như mang theo lực lượng cực lớn, một lời nhất ngôn cửu đỉnh, người nào nghe xong cũng bị chấn nhiếp tinh thần.
- Ta...
Tả Đạo muốn mở miệng, trong mắt kiên định ai cũng nhìn thấy được, hắn chưa nói xong, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo tinh quang khiếp người nhìn thẳng vào Tả Đạo.
- Nghĩ kỹ lại trả lời.
Bạch Tiểu Thuần nói rất bình thản nhưng lời nói như sấm sét trong tâm thần Tả Đạo, hắn hít thở dồn dập và lên tiếng:
- Thật!
- Ngươi giống ta năm đó, cũng được, ta thân là Vạn phu trưởng đệ tam quân Bác Bì Quân trực thuộc năm đại quân đoàn Trường thành, ta có quyền lợi trưng dụng bất cứ kẻ nào gia nhập quân đoàn, từ giờ trở đi, ngươi chính là quân sĩ dưới trướng của ta!
Bạch Tiểu Thuần lên tiếng.
- Trưng dụng năm năm, đãi ngộ gấp hai lần Tinh Không Đạo Cực Tông! Về phần ban thưởng khác cứ dùng chiến công đổi lấy.
- Bạch mỗ còn cho ngươi một hứa hẹn, nếu như ngươi lập nhiều đại công, ngày nào đó trở thành Vạn phu trưởng, ngươi có thể trưng dụng bất cứ kẻ nào mình gặp trở thành thành viên của Bác Bì Quân!
Bạch Tiểu Thuần nói xong liền nhìn Tả Đạo thật sâu, trong nội tâm than thở, hắn càng như vậy càng cảm thấy Tả Đạo giống mình năm xưa.
- Năm đó ta cũng giống hắn hiện giờ, có tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, kinh diễm tuyệt luân như vậy, không giống người thường như vậy, tuyệt thế thiên kiêu như vậy.
Bạch Tiểu Thuần ho một tiếng, đáy lòng vui thích suy nghĩ mình năm xưa, quay người dẫn theo tu sĩ quân đoàn đi xa.
Trên đường Bạch Tiểu Thuần dẫn quân đoàn trở về còn đi nhanh hơn lần trước nhiều, dù sao Bạch Lân hạ lệnh, bảo Bạch Tiểu Thuần dẫn người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, không nói thời gian bao nhiêu ngày nhưng Bạch Tiểu Thuần mang theo đại quân nhìn thấy Trường thành xa xa, hắn cũng nhìn thấy sương mù màu máu đỏ rực bên ngoài Trường thành, cũng nhìn thấy sương mù ngưng tụ gương mặt nữ tử.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần nhưng tràn ngập uy nghiêm, giống như tồn tại cao cao tại thượng nhìn con sâu cái kiến bên dưới, nàng như dung hợp với thiên địa, trên người sinh ra uy nghiêm Thiên Nhân bao phủ tu sĩ Trường thành.
Nữ tử này chính là Hồng Trần Nữ xếp vị trí đứng đầu trong Trường thành tất sát bảng.
Hồng Trần Nữ đang giao chiến với lão giả ba mắt Trần Hạ Thiên, hai người giao thủ giữa không trung, tiếng nổ truyền khắp bốn phương, khi hai người giao chiến có thể nhìn thấy trong thiên địa xa xa tràn ngập thổ dân cự nhân, rất nhiều hồn tu và không nhiều Luyện Hồn Sư, thân ảnh xếp hàng hàng lớp lớp bên ngoài Trường thành!
Cho dù có màn sáng trận pháp che chở cũng có thể nghe được tiếng nổ ầm ầm từ ngoài Trường thành vọng vào, còn có rất nhiều âm thanh chém giết quanh quẩn các nơi.
Màn sáng chấn động, năm đại quân đoàn cùng xuất động, trận pháp trong màn sáng không ngừng phản kích, từng đạo hào quang sáng ngời bắn thẳng vào thổ dân Man Hoang, mỗi lần hào quang đánh xuống là có nhiều người phải chết.
Còn có cặp mắt vĩ đại trên tháp cao cũng như thế, uy lực càng lớn, nơi nào có thổ dân Man Hoang tụ tập quy mô là bị công kích, cho nên càng không thể tạo thành hiện tượng nhất cổ tác khí công pháp Trường thành.
Bên phía Man Hoang xa xa có ba vòng xoáy thật lớn, lúc này hằng hà thổ dân mang theo sát ý ngập trời lao ra ngoài.
Chỉ có một thứ duy nhất không có... Đó là oan hồn!
Hiển nhiên Man Hoang không có biện pháp phá giải Tụ Hồn Đan trong thời gian ngắn, dứt khoát không ngưng kết oan hồn tấn công Trường thành, mà là dựa vào số lượng thổ dân cự nhân đền bù vị trí của oan hồn.
Mọi thứ đều lọt vào mắt Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn thân là Vạn phu trưởng, biết rõ mình không thể e sợ chiến đấu, cắn răng nói:
- Đệ tam quân, mau trở về Trường thành!
Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, mang theo đệ tam quân bay thẳng về phía Trường thành, Thần Toán Tử cùng Tả Đạo đứng bên cạnh nhìn tất cả, tâm thần hai người rung động rất mạnh, sắc mặt Thần Toán Tử biến hóa, tròng mắt sắp rớt ra ngoài, hai chân run rẩy, đáy lòng kêu thảm thiết, hắn phát hiện nơi này quá nguy hiểm, trước kia hắn muốn đi theo Bạch Tiểu Thuần, suy nghĩ nếu mình đổi ý chỉ sợ Bạch Tiểu Thuần là người đầu tiên không tha cho mình, vì vậy đáy lòng cảm thán....
Về phần Tả Đạo, hắn hít thở dồn dập, ánh mắt hắn nhanh chóng xuất hiện thần thái cuồng nhiệt, dường như bị chiến tranh kích thích, nhiệt huyết sôi trào.
Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần mang theo tu sĩ dưới trướng từ cửa hông đi vào Trường thành, trực tiếp bước vào trong chủ thành, ra lệnh một tiếng, tập hợp toàn bộ tu sĩ đệ tam quân tiến thẳng lên tường thành.
Trong chiến tranh lần này Man Hoang không huy động bất cứ oan hồn nào, cho nên tu sĩ năm đại quân đoàn không sử dụng Tụ Hồn Đan, về phần đan lô tự bạo rất thưa thớt, dù sao số lương không nhiều, tác dụng của nó không lớn trong chiến tranh đại quy mô thế này.
Cũng may còn có đan lô, dù sao đây là căn bản của Bạch Tiểu Thuần, mặc dù mấy ngày qua hắn bắt hồn nhưng không chậm trễ tạo đan lô, những đan lô bị phong ấn cũng xuất hiện trong chiến tranh.
Từng tiếng nổ vang và tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp chiến trường, dù sao số lượng đan lô có hạn nên nhanh chóng mất đi tác dụng.
Bên phía Man Hoang chuẩn bị rất đầy đủ, trong ba vòng xoáy không ngừng có thổ dân cự nhân xung phong liều chết tiến lên, hiển nhiên lần này không chỉ có trăm bộ lạc, mà là...
Cả chiến trường, số lượng thổ dân cự nhân không dưới trăm vạn, tiếng nổ quanh quẩn chiến trường, thậm chí có rất nhiều thổ dân tự bạo làm màn sáng trận pháp vặn vẹo.
Có một điểm quỷ dị là, cho dù Man Hoang cường thế như vậy nhưng năm đại quân chủ như Bạch Lân không có hạ lệnh cho tu sĩ dưới trướng chém giết, mà là hạ lệnh tất cả mọi người không thể rời khỏi màn sáng nửa bước.
Màn sáng lui, bọn họ lui.
Cũng chỉ tiến hành vây giết các Luyện Hồn Sư có thể bỏ qua màn sáng.
Vì vậy tình hình trận chiến nghiêng sang một bên, vô số thổ dân cự nhân gào rú, không ngừng oanh kích màn sáng, màn sáng không ngừng co rút lại.
Mỗi khi màn sáng lui bước là tu sĩ năm đại quân đoàn rút lui, lúc này chậm rãi rút lui tới tường thành, đến thời điểm này tu sĩ Trường thành vô cùng khẩn trương, đám người Bạch Lân đang đợi cái gì đó, bọn họ vẫn ra lệnh không cho phép tu sĩ dưới trướng rời khỏi màn sáng.
- Không sai biệt lắm...
Sắc mặt Bạch Lân hơi khẩn trương, ánh mắt chớp động, trong mắt mang theo hào quang sáng ngời.
Ngay vào lúc tu sĩ năm đại quân đoàn không thể tiếp tục rút lui, đột nhiên cặp mắt vĩ đại trên tháp cao tỏa ra hào quang sáng ngời, lúc này hư ảnh con dơi bay ra khỏi cặp mắt vĩ đại.
Trong nháy mắt con dơi vừa xuất hiện, từng tiếng cười khặc khặc vang lên trong không gian, dường như là con dơi đang cười, cùng lúc đó con dơi há to miệng sau đó oan hồn bay ra ngoài.
Một con, mười con, ngàn con vạn con... Oan hồn nhiều, nhiều tới mức không cách nào tính toán, dường như miệng con dơi là hố sâu không đáy, chỉ trong nháy mắt một trăm triệu oan hồn xuất hiện, bay qua trường thành, xuyên thấu màn sáng và tiến về phía đại quân thổ dân cự nhân.
Vẫn chưa chấm dứt, trong miệng con dơi còn có rất nhiều oan hồn bay ra ngoài, số lượng quá lớn, một trăm triệu, hai trăm triệu, ba trăm triệu... Trong chớp mắt đã có năm trăm triệu oan hồn xuất hiện!!
Lúc này tu sĩ năm đại quân đoàn mở to mắt ra nhìn, lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, thế lực Man Hoang khiếp sợ không dám tin.
Thổ dân cũng tốt, hồn tu cũng được, còn có những Luyện Hồn Sư, sau khi bọn họ nhìn thấy tất cả, trong nháy mắt đều thốt lên từng tiếng kêu kinh hãi.
- Này... Này...
- Không có khả năng!
- Trời ạ, lại có nhiều oan hồn như thế, oan hồn không phải là phe chúng ta hay sao... Tại sao Trường thành lại có nhiều như vậy?
- Cho dù Trường thành không ngừng tích lũy cũng khó có thể tìm được nhiều như thế...
Lúc này tiếng gào thét ngập trời, Man Hoang hoảng sợ chấn động, trong mắt người Man Hoang đây là chuyện cười lớn nhất trên đời, thậm chí có chút ít phá vỡ thường thức của hồn tu và thổ dân, đây chính là thứ bọn họ chuyên dùng tấn công Trường thành.
Hiện tại tất cả đảo ngược, Trường thành sử dụng oan hồn tấn công bọn họ.
Trọng yếu nhất là, năm trăm triệu oan hồn, thậm chí số lượng này đã vượt qua đại chiến quy mô nhất lần trước đó, Man Hoang phát động số lượng oan hồn nhìn như vô cùng vô tận nhưng thật ra rất ít vượt qua trăm triệu oan hồn, tất cả thổ dân Man Hoang run rẩy, bọn họ kinh hãi và hoảng sợ khó nói thành lời.
Trong chớp mắt năm trăm triệu oan hồn lao ra, những thổ dân cự nhân tới gần màn sáng đứng mũi chịu sào, bị vô số oan hồn chui vào thân thể sau đó phát ra tiếng gào thét thê lương thảm thiết, cơ thể nổ tung ngay sau đó.
Loại sụp đổ này không phải tự bạo, mà là từng mảnh từng mảnh... Chỉ trong mấy hô hấp đã có mấy vạn thổ dân cự nhân chết đi, cơ thể trở thành huyết vụ.
Đám oan hồn này vẫn tiến lên phía trước, đại quân thổ dân cự nhân đang chiếm ưu thế lại bị nghiền nát như gà đất chó kiểng.