Từ sau lưng nhìn lại, cô gái này rõ ràng chỉ có một cánh tay!
Nàng vừa xuất hiện liền làm cho gian phòng trở nên rét lạnh. Sự lạnh lẽo nhanh chóng khuếch tán bốn phía, làm cho Bạch Tiểu Thuần lập tức che miệng lại. Hắn sợ rằng mình không kìm được mà thét nên, có thể sẽ quấy rầy đến hào hứng ca hát của nữ tử...
Bạch Tiểu Thuần đã sợ hãi đến cực điểm rồi. Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, lấy tu vi của mình tuyệt đối không thể chiến thắng cô gái trước mặt này. Áp lực của đối phương mang lại cho hắn chẳng khác nào bị một ngọn núi chọc trời đang đè ép lên thân thể.
Bạch Tiểu Thuần lúc này đã khóc thật rồi. Cả đời hắn chưa bao giờ gặp qua sự tình quỷ dị như vậy. Vào lúc này thân thể hắn run rẩy, cẩn thận từng bước từng bước lui về phía sau, muốn tìm ra cửa ra vào gian phòng này. Thế nhưng sau khi tìm một vòng thì Bạch Tiểu Thuần cũng tuyệt vọng phát hiện, cái căn phòng chết tiệt này không hề có cửa.
- Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ đây!
Bạch Tiểu Thuần trong lòng lo lắng mà rên lên. Đột nhiên vào lúc này, nữ tử đang vừa soi mặt vào tấm gương nát vụn kia mà chải đầu vừa ca hát kia dường như đã nhận ra Bạch Tiểu Thuần ở sau lưng. Cánh tay đang chải đầu của nàng dừng lại, đồng thời tiếng ca hát cũng bặt đi.
Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim đã muốn nhảy ra khỏi ngực rồi. Hắn vẻ mặt như đưa đám, vội vàng mở miệng.
- Tiền bối không nên hiểu lầm, ta không hề cố ý tới quấy rầy... Ta cũng là người có thân phận a, đệ tử ta chính là Minh Hoàng. Đúng rồi, người hẳn là cũng biết Thủ Lăng Nhân, chính lão bảo ta tới đây...
Lời nói của Bạch Tiểu Thuần thật sự rất lộn xộn, toàn những chuyện không đâu. Đây cũng là vì cô gái này mang tới cho hắn áp lực quá lớn, thậm chí còn vượt qua áp lực khi hắn chứng kiến Thiên Tôn.
- Ta cũng không muốn đến đây đâu, ngươi đừng để ý ta, ngươi... Ngươi mau hát đi, giọng hát thật là dễ nghe mà...
Bạch Tiểu Thuần sợ mình không giải thích rõ ràng, lại tranh thủ thời gian nói một câu.
Nhưng hắn vừa nói xong câu này thì nữ tử vừa ngừng ca hát và chải đầu kia bỗng nhiên cử động cái cổ một chút rồi quay đầu lại.
Chỉ trong chốc lát, Bạch Tiểu Thuần đã thấy được gương mặt của nữ tử này... Trên gương mặt đó, không có mũi, không có mắt, không có miệng, cũng không có bất kì một ngũ quan (giác quan trên mặt) nào!
Có cũng chỉ là một cái mặt trống rỗng!
Trong đầu Bạch Tiểu Thuần lập tức nổ ầm một tiếng, hắn thét lên sợ hãi rồi nhanh chóng lui lại. Thế nhưng ngay khi hắn lui lại thì chiếc lệnh bài Thủ Lăng Nhân đưa cho mà hắn vẫn luôn cầm trong tay bỗng mãnh liệt tỏa một tia sáng màu đen. Tia sáng này vừa lóe ra, Bạch Tiểu Thuần liền cảm thấy hoa mắt, thần trí nhanh chóng mơ hồ...
Đồng thời thân ảnh của hắn cũng dần mờ đi rồi lập tức biến mất bên trong mật thất của con thuyền này!
Ngay khi Bạch Tiểu Thuần biến mất thì bên trong mật thất kia, có vô số sợi tóc từ hư vô bốn phía nhanh chóng cuộn về chỗ đứng vừa nãy của hắn. Tốc độ của chúng cực nhanh, gây ra từng tiếng xé gió, ngay đến hư vô cũng phải nổ tung.
Những sợi tóc này vô cùng quỷ dị, bất cứ một sợi nào cũng phát ra chấn động thậm chí vượt qua cả Thiên Nhân.
Có thể tưởng tượng, nếu Bạch Tiểu Thuần còn lưu lại ở chỗ này thì hiện tại đã hình thần câu diệt rồi!
Hồi lâu sau những sợi tóc này mới dần dần co rút lại, biến mất vào trong hư vô. Mà nữ tử ở bên bàn trang điểm kia cũng quay đầu lại, gương mặt không có mắt kia lần nữa soi vào tấm gương, chầm chậm cầm lược lên chải tóc, đồng thời tiếng hát của nàng lại tiếp tục vang vọng bốn phía.Cũng vào lúc này, ở bên trong sinh mệnh cấm khu, tại một khu vực gần đông mạch Thông Thiên Hà, cách chỗ mạt lưu chỉ có một hai ngày đường, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần từ trong hư vô dần hiển lộ ra.
Vừa mới đi ra, đôi mắt hắn còn có chút mờ mịt nhưng rất nhanh sau đó liền tỉnh táo lại mà hít sâu một hơi. Hắn quay đầu lại, phát hiện mình đã ra khỏi quỷ thuyền. Lúc này xuất hiện ở trên biển xương, Bạch Tiểu Thuần cũng có chút hoảng hốt, dường như hết thảy chuyện lúc trước đều chỉ là ảo giác, đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.
Thế nhưng hắn rất rõ ràng, đây không phải ảo giác. Dù là quỷ thuyền hay vô diện nữ tử chải đầu đều cực kì chân thực, vừa nghĩ tới đây hắn không khỏi cảm thấy may mắn.
- Thủ Lăng lão gia gia quả nhiên không gạt ta!
Bạch Tiểu Thuần chăm chú nhìn vào lệnh bài trong tay. Hồi tưởng lại những chuyện vừa rồi mà lòng hắn không khỏi sợ hãi, nếu như không nhờ có lệnh bài này thì giờ phút này hắn đã thập tử vô sinh rồi.
- Sinh mệnh cấm khu này thật là quá tà dị, còn cả nữ quỷ kia rốt cuộc là thứ đồ gì vậy chứ!
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy khủng bố. Lúc này, hắn tranh thủ vỗ túi trữ vật phóng hai gã Tống Khuyết và Thần Toán Tử ra.
- Đều tại hai ngươi, nếu không phải vì cứu các ngươi thì ta sao có thể gặp nguy hiểm như vậy chứ!
Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực, nhìn hai gã kia.
Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết vừa ra thì thần sắc vẫn còn có chút ngơ ngẩn. Nhưng lúc này đã ra khỏi quỷ thuyền, bọn họ cũng không ngơ ngẩn quá lâu, dần dần tỉnh táo lại. Có điều vừa tỉnh lại thì bọn họ lại mê mang lần nữa.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta ra rồi hả? Sao ta như đã quên mất chuyện gì rồi...
Tống Khuyết sững sờ, cảm thấy đầu rất đau, gã vuốt vuốt mi tâm rồi nhíu mày nói.
- Ta chỉ nhớ mình ở trên boong thuyền rồi không tự chủ được đi vào khoang thuyền... Sau đó không còn nhớ gì nữa.
Thần Toán Tử cũng chần chừ một chút. Hai người đều nghi hoặc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nhìn hai gã trước mặt mà thở dài một tiếng rồi kể lại tất cả mọi chuyện từ lúc ba người tiến lên con thuyền. Nghe hắn kể, Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử liền trợn to mắt, không nhịn được mà hít vào một hơi.
Bọn họ có thể nghe ra đối phương không lừa gạt mình, tất cả những chuyện này đều là thực thế nhưng thật sự quá khó tin.
- Ta là kẻ thứ nhất đi vào sao?
Tống Khuyết cảm thấy việc này quỷ dị vô cùng. Mà Thần Toán Tử ở bên cạnh lại đang run rẩy, nghe đến đoạn khi được Bạch Tiểu Thuần ở tầng một kéo lấy thì trên mặt mình lại xuất hiện cái mặt quỷ da xanh nanh vàng, cái lưng gã không khỏi lạnh lẽo.
- Nếu như không phải có ta thì hôm nay các ngươi đều phải lưu lại trong con thuyền kia rồi!