Bạch Tiểu Thuần nhớ tới lão giả ở Man Hoang, những lời lão nói, bây giờ kết hợp lại, hắn mới hiểu.
Nếu lấy Tứ Mạch Thông Thiên Hà làm địa bàn, tất cả các tông môn do Thông Thiên Hà sinh sôi nảy nở ra thành quan phủ, như vậy Thiên Tôn... Chính là Đế Vương!
Bạch Tiểu Thuần im lặng, Hàn Tông cũng trầm mặc, cả nửa ngày sau, Hàn Tông đứng dậy, trong tay phải có một cái viên đào màu xanh!
Viên đào này xanh như ngọc, song bên trong, có thể nhìn thấy một tia hồn... đang ngủ say.
Không có bất kỳ chấn động nào, chỉ nhìn thấy được bằng mắt thường, chứ nếu dùng thần thức để quan sát thì sẽ không nhìn ra được cái gì cả. Bạch Tiểu Thuần sững sờ.
"Đây là..."
Hàn Tông nhìn viên đào trong tay, nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt đầy chờ mong.
"Tiểu Thuần, ngươi đã trả giá rất nhiều cho Nghịch Hà Tông, Nghịch Hà Tông có được ngươi... Là Nghịch Hà Tông may mắn, nhưng Nghịch Hà Tông quá nhỏ, không giúp gì được cho ngươi nữa, lão phu và các đạo hữu đã bàn bạc, quyết định tặng phần Thiên Nhân Hồn duy nhất này của Nghịch Hà Tông cho ngươi!" giọng Hàn Tông rất bình thản, nhưng truyền vào tai Bạch Tiểu Thuần lại chẳng khác gì sấm sét.
"Thiên Nhân Hồn!" Bạch Tiểu Thuần mở to mắt.
Thiên Nhân Hồn, có lẽ trong cả Nghịch Hà Tông và cả trung du Tu Chân Giới, e là không tìm ra được cái thứ hai.
Thiên Nhân Hồn này là vì Linh Khê Nhất Mạch đã từng là Hàn Môn, nên mới có được một phần!
"Cái này..." lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần không dám thò tay ra nhận trọng bảo, vì giá trị của vật này quá kinh người.
"Vốn cũng là để đưa cho ngươi, chỉ là bây giờ đưa sớm hơn dự định một chút mà thôi, không cần bị áp lực, Ngũ Hành Thiên Nhân hồn Nguyên Anh chỉ là truyền thuyết, ngươi biết tới nó là được, nếu lỡ không làm được, một phần Thiên Nhân Mộc Hồn này cũng giúp ngươi đổi được một phần Ngũ Hành Thiên Thú Hồn nguyên vẹn trong Tinh Không Đạo Cực Tông, tóm lại... chúng ta đã trải đường cho ngươi kết anh!" Hàn Tông cười hiền lành.
Bạch Tiểu Thuần run rẩy, im lặng một hồi lâu, cúi thấp xuống.
"Đa tạ lão tổ!"
"Được, chuyện cần nói đều đã nói, sáng sớm mai, mấy người lão phu sẽ tới Nghịch Hà sơn đại điện đưa tiễn các ngươi." Hàn Tông vỗ vai Bạch Tiểu Thuần, vẻ cổ vũ và chờ mong, quay người rời đi, dưới ánh trăng, bóng lưng của lão già hẳn đi...
Bạch Tiểu Thuần cất Thiên Nhân Hồn vào trong túi trữ vật, trong lòng không thể nào bình tĩnh nổi, vô cùng cảm động với tông môn.
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống Nghịch Hà Tông, Bạch Tiểu Thuần cũng đã chuẩn bị xong xuôi, đi tới đại điện.
Hứa Bảo Tài, Thần Toán Tử cũng bay tới Nghịch Hà sơn.
Trương Đại Bàn rất phấn khởi, bước đi như bay, Trần Mạn Dao cũng háo hức không kém.
Trong Huyết Khê Nhất Mạch, Tống Khuyết mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng phải bay tới Nghịch Hà sơn.
Tu sĩ Nghịch Hà Tông cũng xuất hiện, chuyện đi làm con tin đã lan truyền ra, ai cũng biết, nếu không phải là tông môn cấm họ đi quấy rầy Bạch Tiểu Thuần, e là mấy ngày nay Bạch Tiểu Thuần không còn thời gian để nghỉ ngơi.
Tất cả tu sĩ Nghịch Hà Tông đều ra khỏi động phủ, họ đều muốn đi đưa tiễn Bạch Tiểu Thuần.
Lúc Bạch Tiểu Thuần đến Nghịch Hà sơn đại điện, đã nhìn thấy Hàn Tông và các tu sĩ Nguyên Anh chờ sẵn ở đó, hắn cũng không phải là người đầu tiên tới, vì Công Tôn Uyển Nhi đã tới, mỉm cười chào hắn.
Chuyện Công Tôn Uyển Nhi cũng là con tin, Bạch Tiểu Thuần đã được biết, nhưng không hiểu vì sao, Công Tôn Uyển Nhi luôn làm hắn cảm thấy quái dị kì quặc, nên chỉ cười gượng gạo đáp lại, lại thấy Công Tôn Uyển Nhi không dẫn ai theo, chỉ đi có một mình.
"Ngươi hộ đạo của ngươi đâu?" Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc hỏi.
"Ta không cần." Công Tôn Uyển Nhi cười.
Bạch Tiểu Thuần đang định hỏi thêm, Thần Toán Tử và đám người Hứa Bảo Tài lần lượt đã tới, Trương Đại Bàn, Trần Mạn Dao, đều đi tới đứng bên cạnh hắn.
Người cuối cùng xuất hiện là Tống Khuyết. Mặt hắn xanh mét, âm trầm, vô cùng buồn bực, đi tới đứng bên cạnh Thần Toán Tử.
Tu sĩ Nghịch Hà Tông đều đã tới, đứng từ xa nhìn theo đưa tiễn.
Bạch Tiểu Thuần thấy trong đám người có cả Tống Quân Uyển, Hầu tiểu muội, Hầu Vân Phi, Hắc Tam Bàn, và nhiều gương mặt quen thuộc khác, làm trong lòng hắn cảm thấy khổ sở, hắn không hề thích cảm giác ly biệt.
Năm đó ở thôn cũng giống như thế này, ở Linh Khê Tông cũng vậy, bây giờ đã tới Nghịch Hà Tông, lại cũng vẫn không thay đổi...
Bạch Tiểu Thuần còn đang nghĩ có nên nói vài câu an ủi mọi người hay không, thì một luồng uy áp mạnh mẽ đã từ trong điện truyền ra, cánh cửa đại điện lặng lẽ mở.
Đồng tử mặc áo bào hồng chắp tay sau lưng từ trong đại điện đi ra, thân hình lão vốn nhỏ bé, nhưng khí thế của lão lại làm người ta cảm thấy lão rất to lớn, bao trùm cả trời đất.
Uy áp Thiên Nhân cảnh khiến cả Nghịch Hà Tông đều lặng đi.
Đồng tử đảo mắt qua Bạch Tiểu Thuần và Công Tôn Uyển Nhi, khẽ gật đầu.
"Người đã đủ, đi thôi!" lão chỉ trên trời, hai bàn tay từ trong hư không thò ra, xé mạnh, hư không mở ra một lỗ hổng.
Một Cự Nhân cao cả vạn trượng từ trong lỗ hổng chui ra, sự to lớn của nó làm mọi người đều phải hít sâu.
Thân thể to lớn, khí tức bạo ngược, khí huyết tràn trề, dù không có được sự uy vũ như Huyết Tổ nhưng vẫn đủ làm trời đất rung chuyển.
Núi non so với cự nhân chẳng khác gì búp bê, đạp một cái là vỡ.
Cự nhân cúi đầu, quỳ xuống.
"Chủ nhân!" giọng nói ồm ồm ầm vang bốn phương.
Đồng tử khẽ phất tay áo, mắt Bạch Tiểu Thuần hoa lên, cơ thể có cảm giác như bị xé ra, song chỉ trong nháy mắt là biến mất, khi mắt lại nhìn thấy rõ, đã thấy mình đứng trên đầu cự nhân kia!
Không cần trận pháp, chỉ cần phất tay là dịch chuyển được người, chuyện này Nguyên Anh cũng có thể làm được, nhưng không làm được chuyện này nhẹ nhàng, cứ như hít thở bình thường như đồng tử.
Tóc của cự nhân cũng đủ làm Bạch Tiểu Thuần chấn động, mỗi sợi tóc cứu như một cây đại thụ, cái đầu này chẳng khác gì một khu rừng chằng chịt.
Hứa Bảo Tài thét lên, Trương Đại Bàn mặt trắng bệch, Thần Toán Tử run rẩy, Tống Khuyết hô hấp dồn dập, Trần Mạn Dao cũng không khá hơn chút nào, duy chỉ có Công Tôn Uyển Nhi là vẫn thản nhiên.
Bạch Tiểu Thuần nhìn xuống Nghịch Hà Tông, bỗng nhiên hô to.
"Ta đi đây... Ta sẽ trở lại!"
Đồng tử mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thuần, khoanh chân ngồi lên một sợi tóc, cự nhân đứng dậy, nhảy vào trong hư không, biến mất!
Người Nghịch Hà Tông chỉ nhìn thấy nửa bầu trời gợn sóng, sau đó không còn thấy gì nữa...
"Tiểu Thuần..." ——