Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo thần thức của hắn tản ra, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh, mắt còn trợn tròn, tim đập rộn lên, hít thở cũng trở nên dồn dập. Hắn chỉ vào phía trước, lập tức nhìn về phía đám người Tống Quân Uyển.

- Các ngươi...

Bạch Tiểu Thuần có phần không có thể nào tin tưởng nổi. Bên trong thần thức của hắn thật sự đã thấy tất cả. Ngoài dự liệu của hắn, ở trong thần thức của hắn, hắn thấy rõ ràng phía xa có một châu. Phạm vi châu này, cùng thế giới Thông Thiên chênh lệch không bao nhiêu. Bên trong vốn không có sông, nhưng rõ ràng được nhân lực xây dựng ra bốn đường sông lớn!

Bốn đường sông lớn này lan tràn ra. Về phần khu vực trung tâm, lại là một mảnh nước biển. Chính xác mà nói, đây cũng là một hồ nước. Nhưng so với Thông Thiên Hải, kích thước giống nhau gần như đúc!

Bốn con sông này, chính là biển này lan tràn ra. Cùng lúc đó, ở hai bờ sông của bốn con sông này, mọi chỗ đều có tông môn mọc lên như rừng. Thậm chí ở chỗ xa hơn, Bạch Tiểu Thuần còn thấy được Trường Thành, thấy được Cự Quỷ Thành bên ngoài Trường Thành... Cùng với Khôi Hoàng Thành trước kia!

Tất cả những điều này, thình lình chính là... thế giới Thông Thiên!

Điều này hiển nhiên là do mọi người tập hợp rất nhiều nhân lực vật lực, hoàn toàn cải tạo châu này, hoàn toàn hoàn nguyên tất cả của thế giới Thông Thiên. Hành động vĩ đại như vậy, khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần không ngừng chấn động.

Trên thực tế, thần thức của hắn tản ra, vốn có thể bao trùm toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng. Nhưng tim hắn không ở chỗ này, cũng tất nhiên không chú ý tới biến hóa của châu này. Quan trọng nhất, là sau khi Bạch Tiểu Thuần trở về, chuyện trải qua quá mau quá nhiều. Cho nên cho tới bây giờ, hắn mới hiểu, nơi đây tự nhiên được xây dựng đến trình độ như vậy.

Nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần giật mình cùng chấn động, Đại Thiên Sư cười.

- Bệ hạ, đây là trong những năm ngài đang bế quan tu luyện, vì mấy vị hoàng hậu nhớ nhà, lão hủ cùng với những người khác đều rất tưởng niệm đối với quê hương, cho nên lão phu làm chủ, tập hợp gần như tất cả người của thế giới Thông Thiên, để cho bọn họ cung cấp ký ức, cuối cùng mới dẫn tới ở đây hoàn nguyên tất cả dựa theo ký ức đi ra.

- Ta nghĩ, ở đây có thể làm nơi ký thác cho tu sĩ thế giới Thông Thiên, khiến bọn họ ở chỗ này không xa lạ gì. Đồng thời, cũng có thể còn có lực ngưng tụ, đồng thời còn có thể trở về cố thổ trước kia, đi cảm nhận năm tháng hồi ức.

- Chỉ là đáng tiếc, sau khi xây dựng được, lại liên tiếp xuất hiện biến cố, chưa kịp bẩm báo bệ hạ. Mà giờ khắc này cũng vì bị hoang phế, không có mở ra đối với bên ngoài.

Đại Thiên Sư xúc động, về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần kích động, cảm nhận tất cả mọi thứ bên trong thần thức. Trong mắt của hắn lộ ra vẻ hồi ức, giống như ký ức trước kia thoáng cái mở ra cửa lớn, thả ra ngoài, tràn ngập ở trước mắt.

- Được, được!

Bạch Tiểu Thuần cười ha hả, thân thể thoáng lắc một cái, bước vào châu này trước. Mọi người theo sau lưng Bạch Tiểu Thuần, thần sắc đều mang theo sự hồi ức cùng xúc động, bước vào thế giới Thông Thiên mới này.

Đi ở bên trong thế giới Thông Thiên, tâm tình Bạch Tiểu Thuần kích động. Hắn nhìn sơn hà ở đây, ở đông mạch Thông Thiên này. Nơi hắn đi tới trước hết, là Mạo Nhi Sơn!

Hình dáng của Mạo Nhi Sơn cùng trong trí nhớ của hắn, chênh lệch không bao nhiêu. Thậm chí ngay cả căn nhà trong thôn trang dưới chân núi, cùng trong trí nhớ của hắn cũng giống nhau như đúc.

Đứng ở đỉnh núi Mạo Nhi Sơn, hai mắt Bạch Tiểu Thuần nhắm nghiền. Mọi người đi theo phía sau hắn, lúc này đều chú ý tới thần sắc chìm đắm trong hồi ức trên mặt của Bạch Tiểu Thuần.

Hồi lâu, khi Bạch Tiểu Thuần mở hai mắt ra, trên mặt hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười hồn nhiên hình như thuộc về hắn trước kia.

- Cũng không biết các ngươi có biết hay không... Lại nói tiếp, nơi này chính là địa phương năm đó ta bái nhập Linh Khê Tông... Phụ thân ta cho lưu lại một cây hương, và nói với ta. Chỉ cần đốt hương, sẽ có tiên nhân tới dẫn ta đi.

- Vì vậy ta lại tới nơi này đốt. Chỉ là mỗi lần đốt, đều có thiên lôi cuồn cuộn. Ta sợ nên nhiều lần đều buông tha. Cho đến thời điểm lần thứ mười ba, ta mới cắn răng chịu đựng thiên lôi, đốt cây hương này. Vì vậy... Gặp được Lý thúc.

Bạch Tiểu Thuần khẽ nói thì thào, quay đầu lại nhìn về phía Lý Thanh Hậu, giống như đang nhìn phụ thân của mình.

Lý Thanh Hậu già, tóc có chút hoa râm. Lúc này hắn cũng nhìn Bạch Tiểu Thuần, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, trong lòng tràn đầy xúc động thổn thức.

- Chính là tên tiểu tử thối nhà ngươi, những năm này đốt hương đốt tới hơn mười lần. Mỗi lần ta đều đi ra, có thể đi đến phân nửa, ngươi lại tắt hương. Lúc đó ta còn nghĩ, chờ ta tìm được ngươi, xem ta có thu thập ngươi một trận hay không.

Lý Thanh Hậu cười mắng.

Bạch Tiểu Thuần có chút xấu hổ, vội ho một tiếng.

- Lý thúc, việc này cũng không cần nói...

Nghe được lời hai người nói chuyện, đám người Tống Quân Uyển cùng Hầu Tiểu Muội, trên mặt đều lộ ra ý cười. Trên thực tế, ngọn núi này lại dựa theo ký ức của Lý Thanh Hậu đi tu sửa xây dựng đi ra.

- Ta từ nơi này, được Lý thúc dẫn theo, đi tới Linh Khê Tông...

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn về phía xa, thân thể bước lên trước. Mọi người bên cạnh hắn tu vi của cũng không tầm thường, lúc này đều cất bước, vượt qua hư vô. Thời điểm xuất hiện đã ở Linh Khê Tông.

Linh Khê Tông cùng ký ức của Bạch Tiểu Thuần, hoàn toàn đồng nhất. Thậm chí một ít bậc thang gỗ, cũng như vậy. Sau khi đến nơi này, Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở trong viện nhà bếp.

- Chính là ở chỗ này, ta gặp được đại sư huynh. Lúc đó nơi này chính là có tám người mập mạp. Ta vừa tới, đã nhìn thấy tám người mập mạp chạy vội, khiến cho ta khiếp sợ... Nhất là đại sư huynh, đây hoàn toàn chính là một núi thịt.

Bạch Tiểu Thuần chỉ vào Trương Đại Bàn, tiếng cười truyền ra.

Trương Đại Bàn cũng có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi, sau đó cười hắc hắc lên.

- Ta lúc đó còn đang suy nghĩ, người này mới tới thế nào gầy như vậy, phải cố gắng bồi bổ cho hắn. Nhưng không nghĩ tới lại nhìn nhầm. Từ sau khi Bạch Tiểu Thuần tới, nhà bếp chúng ta ở trên phương diện ăn trộm, từ nay về sau mở ra một cánh cửa lớn mới.

Chuyện này rất nhiều người cũng không biết. Lúc này nghe nói, tất cả đều cảm thấy rất mới mẻ. Nhất là Công Tôn Uyển Nhi cùng Chu Tử Mạch, càng hiếu kỳ hơn. Trương Đại Bàn mắt thấy nhiều người nhìn mình như vậy, vì vậy mặt mày hớn hở bắt đầu nói tới chuyện mình cùng Bạch Tiểu Thuần năm đó. Thời điểm nói có nên nói đến chuyện cuồng ma ăn trộm gà hay không, Hầu Tiểu Muội cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK