"Bạch Tiểu Thuần ta mà sợ sao?" Bạch Tiểu Thuần đắc ý, cố bày ra vẻ thiết huyết nghiêm trang. Tựa như ai đó mà nói hắn sợ thì hắn sẽ dốc sức liều mạng.
Cộng thêm lúc nãy hắn ném ra một đống Tụ Hồn Đan tạo ra hiệu quả kinh người, làm tu sĩ Bác Bì Quân bốn phía lúc này đều nghẹn họng nhìn trân trối về phía hắn, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Đến Triệu Thiên Kiêu cũng hấp vào một ngụm khí, khi nãy hắn chỉ thuận miệng nói, nào ngờ Bạch Tiểu Thuần lại phản ứng mạnh như vậy, phất tay đã diệt đi rất nhiều oan hồn.
Thậm chí không chỉ là ở đây, mà ngay cả ở trong cái quan tài khổng lồ dựng đứng thuộc phạm vi Bác Bì Quân cũng có một ánh mắt thần bí nhìn về phía Trường Thành, tựa như đang tập trung trên người Bạch Tiểu Thuần, mãi thật lâu sau cặp mắt ấy mới thu hồi.
" Bạch Tiểu Thuần ta cũng chẳng trải qua cái gì. Chỉ là lúc trước Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông đại chiến bị một mình ta ngăn cản, giúp hai tông dung hợp, chinh chiến khắp hạ du tu chân giới!" Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn về phương xa, cả người tỏa ra một cỗ khí tức đầy thiết huyết trang nghiêm.
"Sau đó, ta lại tham dự chiến tranh, hoành hành trong đại quân trăm vạn tu sĩ, thống nhất Đan Khê Tông và Huyền Khê Tông. Đến cái tên Nghịch Hà Tông cũng chính là do miệng ta đặt ra." Bạch Tiểu Thuần phất tay áo, khí thế trên người dâng lên.
"Trong cuộc chiến của Nghịch Hà Tông và Không Hà Viện, Bạch mỗ lại đánh chết vô số cường địch. Hơn nữa còn điều khiển Huyết Tổ chi thân, áp chế nội tình chí bảo của Không Hà Viện là Không Dong Tà Thụ!"
"Lý đạo hữu, có phải khi nãy ngươi giật mình vì Bạch mỗ sau khi bước đến Trường Thành cũng không quá hoảng hốt trước tràng cảnh chiến tranh này. Bây giờ chắc ngươi biết được nguyên nhân rồi chứ? Từ lúc Bạch mỗ tu hành đến nay đã trải qua rất nhiều chiến sự."
Trên mặt của Bạch Tiểu Thuần tựa như đang tỏa ra một vòng hào quang, đặc biệt là đôi mắt ánh lên vẻ tang thương, thanh âm cũng hạ thấp xuống.
Hắn như vậy khiến cho ý chí thiết huyết không sợ sinh tử trên người hắn càng rõ ràng. Tâm thần của mọi người xung quanh đều chấn động, hô hấp của Lý Hoành Minh còn dồn dập hơn một chút.
Bọn hắn không biết Bạch Tiểu Thuần, thậm chí hôm nay mới gặp hắn lần đầu tiên. Sở dĩ bị bộ dạng và khí thế của Bạch Tiểu Thuần chấn nhiếp không phải do bọn hắn ngu dốt mà là do một màn ném Tụ Hồn Đan vừa rồi thực sự quá oanh động.
Thậm chí đám thổ dân ngoài Trường Thành cũng hãi hùng khiếp vía, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không dám tiếp tục đánh về phía trước, đám oan hồn cũng không ngừng lui ra phía sau.
"Tiểu Thuần, là sư huynh trách oan ngươi." Triệu Thiên Kiêu tự trách, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, nhớ lại lúc ở chung với Bạch Tiểu Thuần, hắn ôm quyền cúi đầu tạ lỗi.
"Không sao, sư huynh đừng cho rằng Bạch Tiểu Thuần ta không sợ chết, trên thực tế ta rất sợ chết. Bởi vì ta sợ mình chết một cách vô nghĩa, sợ nhân sinh của mình không có tương lai!" Bạch Tiểu Thuần phất tay áo, lời lẽ đầy vẻ tang thương nhưng trong lòng vui vẻ, cảm giác mình đã tạo ra danh tiếng, về sau ai còn dám nói mình sợ ra chiến trường.
"Tiểu Thuần..." Triệu Thiên Kiêu chấn động.
"Triệu sư huynh, ta hiểu tâm ý của ngươi, không cần nhiều lời. Cuộc chiến trước mắt chưa chấm dứt, Lý đạo hữu sao không hạ lệnh khai chiến, chớ để bỏ phía cơ hội do Bạch mỗ tạo ra!" Bạch Tiểu Thuần nói nhỏ, Lý Hoành Minh nhìn Bạch Tiểu Thuần thật lâu, hắn không nhiều lời, lập tức ra lệnh tấn công.
Lúc này rất nhiều pháp khí trên tường thành nổ vang, từng cột sáng bắn ra ngoài, lại có không ít tu sĩ bay lên cao thi triển thần thông pháp thuật.
Trong thời gian ngắn, trên chiến trường vang lên hàng loạt tiếng nổ mạnh, đám oan hồn ý định giãy dụa, Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng ném Tụ Hồn Đan phá tan oan hồn, khiến chúng không thể không lui ra phía sau.
Sau khi Tụ Hồn Đan nổ tung, phạm vi mấy trăm trượng trở nên trống trải, hồn triều vô tận bị Tụ Hồn Đan dọn dẹp sạch sẽ. Đám oan hồn ngưng tụ thành hồn cầu, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết và tức giận vang khắp bốn phương.
Khi hồn triều giảm mạnh, những thú dữ kia và thổ dân không còn nơi che chắn, căn bản không thể ngăn cản pháp khí trên Trường Thành, nên bọn chúng liên tục tử vong.
Đối với thổ dân, oan hồn là căn cơ của bọn họ, xua đuổi oan hồn oanh kích Trường Thành chính là chiến lược của Man Hoang, nhưng hiện tại cách này đã mất hiệu quả.
Cả đám đều run rẩy sợ hãi cảm thấy chiến trường lúc khác xa dĩ vãng quá nhiều, sau khi thiệt hại quá lớn, bọn chúng không thể không rút lui.
Trận chiến tranh vốn phải đánh tới nửa đêm, hiện tại chưa tới hoàng hôn đã chấm dứt. Cuộc chiến kết thúc, tu sĩ Bác Bì Quân vẫn còn cảm giác không tưởng tượng nổi, bọn họ đánh nhau với thổ dân và oan hồn nhiều năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy đối phương rút lui nhanh như vậy.
"Trận chiến này phải đa tạ Bạch đạo hữu rồi." Thấy đám thổ dân Man Hoang chật vật rút lui, Lý Hoành Minh ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần, mở miệng một cách rất chân thành.
Trường Thành có tác dụng phòng hộ, tu sĩ không đến lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không ra ngoài đánh giết. Lúc này, chẳng những là Lý Hoành Minh mà các tu sĩ Bác Bì Quân khác trên tường thành cũng ôm quyền với Bạch Tiểu Thuần.
"Không cần cảm ơn, tất cả đều là người trong Thông Thiên Hà, vì đồng bào và tông môn chúng ta! Nếu thật muốn nói cảm tạ, cũng là Bạch Tiểu Thuần ta cảm tạ các ngươi, nếu không có các ngươi quanh năm thủ hộ nơi này, ta cũng không có thời gian tu hành an nhàn."
"Chư vị đạo hữu, cám ơn các ngươi!" Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Lời chân tình còn hơn ngàn vạn lời khen, mọi người nhìn Bạch Tiểu Thuần cũng thuận mắt hơn trước, Lý Hoành Minh còn cười lên ha hả.
"Triệu huynh, Bạch huynh, đến đến, hôm nay nhất định phải nâng cốc ăn mừng với Lý mỗ."
Lý Hoành Minh vừa cười vừa nói, kéo Bạch Tiểu Thuần cùng đám người Triệu Thiên Kiêu xuống dưới tường thành.
Thái độ trên đường đi khác với lúc trước, nhiệt tình giới thiệu Trường Thành và đàm luận về Man Hoang. Hắn cũng không dẫn mọi người về khách sạn, mà là vào một đình viện, đây là chỗ ở của Lý Hoành Minh, có thị nữ chuẩn bị sẵn hai bàn tiệc rượu, mọi người nhanh chóng bàn luận vui vẻ.
“Triệu huynh, ra ngoài Trường Thành nguy cơ tứ phía, ta biết rõ lai lịch ngươi không tầm thường, nhất định có một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Ta có một ngọc giản, là một tấm địa đồ đơn giản miêu tả Man Hoang khi ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, có lẽ ngươi sẽ dùng đến.” Lý Hoành Minh nâng chén rượu uống cạn, sau đó đưa cho Triệu Thiên Kiêu một ngọc giản.
“Đa tạ!”Triệu Thiên Kiêu gật đầu.
“Bạch lão đệ, ta biết ngươi có chí nguyện to lớn, nhưng cho dù như thế nào, ngày sau nếu có chỗ cần Lý mỗ giúp, ngươi cứ lên tiếng là được.”
Lý Hoành Minh nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, hắn thật tâm xem trọng Bạch Tiểu Thuần, có ý muốn kết giao.
Bạch Tiểu Thuần không nói hai lời, cầm chén rượu uống cạn, ba người cười ha ha..
Trần Nguyệt San yên tĩnh nhìn ba người, nàng vui vẻ rót rượu cho bọn họ.
Thời gian trôi qua, đêm khuya đã tới, ba người đều là tu sĩ Kết Đan, cũng có tâm kết giao với nhau. Sau khi trò chuyện vui vẻ thì nói về một ít tâm đắc tu hành, cảm thấy được lợi ích không nhỏ.
Tận đến khi trời sáng, Triệu Thiên Kiêu đặt chén rượu xuống, trong mắt mang theo tinh quang, hắn vận chuyển tu vi bức mùi rượu ra ngoài.
“Tiểu Thuần, Lý huynh! Triệu mỗ phải cáo từ, hi vọng lúc ta trở về, ba người chúng ta còn có thể tiếp tục uống rượu với nhau!”
Nói xong Triệu Thiên Kiêu ôm quyền, Bạch Tiểu Thuần cùng Lý Hoành Minh đưa tiễn. Chờ Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San tạm biệt mấy tùy tùng, hai người ly khai đình viện, có tu sĩ Bác Bì Quân dẫn đường, bọn họ theo đường hầm rời khỏi Trường Thành đi Man Hoang. Mấy tùy tùng của bọn họ cũng rời đi.
“Triệu sư huynh, lên đường bình an!”
Bạch Tiểu Thuần nhìn bóng lưng Triệu Thiên Kiêu, hắn rất phục Triệu Thiên Kiêu, bội phục tu vi, bội phục tâm tính đối phương. Thậm chí hắn thiếu chút nữa chút nữa đã có xúc động đi theo đối phương vào Man Hoang, Bạch Tiểu Thuần giật mình nén xúc động vừa rồi lại.
“Triệu sư huynh có con đường của hắn, mà ta cũng có đường của mình.” Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt, hắn nâng chén rượu uống cạn.
“Đường của ta là quay về Đông Hải thành, ta sẽ ở gần nơi đó, chờ tám chín năm rồi mới đi Man Hoang, cũng không cần ngây ngốc địa phương này.”
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ cẩn thận, hắn đứng lên muốn cáo từ Lý Hoành Minh.
“Bạch huynh, ngươi muốn rời đi, Lý mỗ cũng không ở lại lâu. Ta quân lệnh trên người, ngày sau nếu như có cơ hội sẽ tương kiến, ta sẽ tụ hợp với ngươi.”
Lý Hoành Minh không nhiều lời, hắn tự mình tiễn Bạch Tiểu Thuần ra ngoài, đi vào hướng chủ thành, đi lên Trường Thành, trên đường đi ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao.
Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng nhìn sang bầu trời Man Hoang, đáy lòng chúc phúc Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San bình an, rồi kiên quyết cất bước đi về cửa hông.
Hắn muốn rời khỏi Trường Thành.
“Lý huynh, hữu duyên sẽ gặp lại.” Bạch Tiểu Thuần quay người, hắn cảm khái nhìn Lý Hoành Minh.
“Tiểu Thuần...” Lý Hoành Minh chần chờ một lát.
“Kỳ thật ta cảm thấy nơi này rất thích hợp với ngươi, ngươi không cân nhắc gia nhập Bác Bì Quân sao? Nếu ngươi gia nhập, Lý mỗ nhất định toàn lực giúp ngươi.”
Lý Hoành Minh nói rất nghiêm túc.
“A!” Bạch Tiểu Thuần nghe câu này, tất cả cảm khái trong nội tâm lập tức tiêu tán, thậm chí tim gan như muốn vỡ nát. Hắn không muốn ở nơi này, vừa nghĩ tới nguy hiểm ở đây, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng lắc đầu, suy nghĩ xem nên nói thế nào để không bị xem thường.
“Ta cũng muốn lắm, đáng tiếc gia nhập Bác Bì Quân không dễ dàng, ta không muốn Lý huynh mệt nhọc vì ta. Một ngày nào đó ta sẽ dựa vào cố gắng của mình gia nhập Thiết Huyết Đường... Ta đi trước đây.” Bạch Tiểu Thuần trả lời rất tình cảm, sợ Lý Hoành Minh lại nói thêm lời nào đó, nên hắn nhanh chóng quay người bước về phía cửa hông.
Nhưng không chờ hắn bước đi thì đã có một giọng nói uy nghiêm từ hư vô vang lên.
“Ngươi muốn gia nhập Bác Bì Quân sao?”