Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần điều tra này kết thúc rất nhanh, dưới sự lục soát của ba nghìn thi khôi hung thần ác sát, tất cả mọi người trong phạm vi phong tỏa không dám không phối hợp. Còn những chủ cửa hàng ở đây đều mở rộng cửa để mặc cho đám thi khôi tiến hành kiểm tra.

Nhất là có Chu Nhất Tinh điều khiển khiến cho việc điều tra càng thêm nhanh chóng và chuẩn xác, thậm chí hắn còn vận dụng đến cả thủ đoạn xét nhà, có thể nói đào sâu ba thước toàn bộ chỗ này cũng không quá lời.

"Không tìm thấy."

"Không có bất kỳ manh mối nào!"

"Không có ai thấy gì lạ hết. . ."

Khi ba nghìn thi khôi lần lượt trở về báo cáo, Chu Nhất Tinh vội vàng đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu thấp giọng nói.

"Chủ nhân, không phát hiện chút manh mối nào. . . Tất cả cửa hàng, tất cả mọi người trong phạm vi phong tỏa đều đã kiểm tra rồi. . . Thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy bất cứ hồn bộc nào xuất hiện. . ."

"Kể cả bên trong các cửa hàng cũng đã điều tra hết. . ." Chu Nhất Tinh càng nói, thanh âm càng nhỏ, đến cuối cùng cúi đầu, nội tâm trở nên vô cùng khẩn trương.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, giờ khắc này tất cả sự vui vẻ của hắn dường như đã biến mất, thay vào đó là cảm giác băng hàn và điên cuồng vô tận.

Hắn tự trách vì cảm thấy chuyện này là có người hoài nghi thân phận của mình mới bắt Bạch Hạo hồn để kiểm tra!

Hắn áy náy vì mình quá chủ quan, tự cho là đã có quyền thế nên lơ là việc bảo vệ Bạch Hạo!

Hắn càng thấy đau khổ vì nếu không phải bản thân mải mê luyện hỏa, Bạch Hạo sẽ không phải đi ra ngoài đổi hồn!

"Đệ tử này. . . làm quá nhiều chuyện vì ta. . ." Bạch Tiểu Thuần càng thêm khó chịu, tất cả tâm tình dồn nén lại khiến hắn không thể bình tĩnh. Trong lòng lo lắng làm cho hô hấp của hắn trở nên dồn dập, mặc dù tìm kiếm không có kết quả nhưng không thể bỏ đi, hắn biết rõ chuyện ngày hôm nay rất không tầm thường, vì đến bây giờ ngay cả địch nhân là ai hắn cũng không biết.

Bạch Tiểu Thuần lập tức lấy ra lệnh bài, vận dụng thủ đoạn điều tra của Giám sát phủ để tìm kiếm manh mối có ích từ vô số tin tức ở Khôi Hoàng Thành trong mấy tháng gần đây.

Thế nhưng mặc cho hắn tìm kiếm như thế nào cũng không thể tìm ra một chút dấu vết nào của sự việc lần này từ tin tức tình báo của Giám sát phủ.

Dù sao thủ đoạn của Giám sát phủ, để điều tra ra manh mối đều là sau khi sự tình phát sinh. Tình huống hiện tại là Bạch Hạo vừa mới mất tích, kể cả có phát hiện manh mối thì cũng phải mất một khoảng thời gian để thu thập tin tức mới có thể có báo cáo.

Thế nhưng thời gian không đợi người, Bạch Tiểu Thuần biết rõ chuyện này càng kéo dài thì nguy cơ của Bạch Hạo càng lớn, sớm tìm được manh mối thì mới có khả năng cứu được đệ tử, nếu chậm chễ thì hắn sẽ phải hối hận cả đời.

Lo lắng đến phát điên, Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng rồi lấy ra ngọc giản truyền âm. Đây là lần đầu hắn sử dụng đồ vật này từ khi trở thành Giám Sát Sứ, lần đầu tiên. . . hắn chủ động liên lạc với. . . Cự Quỷ Vương!

Không phải là hắn không muốn, mà là không thể, thân là Giám Sát Sứ, nếu như hắn liên hệ với Cự Quỷ Vương thì cả hai đều không có lợi mặc dù giao tình giữa hai người vẫn không hề thay đổi. Hiện tại Bạch Tiểu Thuần không quan tâm được nhiều như vậy, hắn đã đến tình trạng mặc kệ mọi thứ rồi!

Sự tình hôm nay quá mức quỷ dị, Bạch Tiểu Thuần không biết đối phương sử dụng thủ đoạn gì để có thể bắt Bạch Hạo mà thần không biết quỷ không hay. . . Không để lại chút dấu vết nào, thế nên việc này hắn cần nhờ cậy vào kinh nghiệm và tu vi Bán thần của Cự Quỷ Vương.

Cùng lúc đó, Cự Quỷ Vương đang uống rượu cùng với phu nhân tộc trưởng Trần gia trong vương điện ở Cự Quỷ Thành. Đang lúc cười nói, chân mày hắn chợt nhíu lại, trầm ngâm một lúc mới lấy ra ngọc giản.

"Thì ra là Giám Sát Sứ Bạch Hạo Bạch đại nhân, thế nào hôm nay lại liên lạc với bổn vương vậy? Ngươi có việc gì nói mau, có rắm mau thả." Cự Quỷ Vương hừ một tiếng rồi truyền âm qua ngọc giản.

"Vương gia, ta gặp phiền toái. . ." Thanh âm khàn khàn của Bạch Tiểu Thuần trả lời lại mang theo vẻ điên cuồng khiến Cự Quỷ Vương sững sờ, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc.

"Nhóc con, ngươi đừng xúc động, có chuyện gì cẩn thận nói ta nghe!" Cự Quỷ Vương trầm giọng truyền âm. Sau khi nghe Bạch Tiểu Thuần miêu tả, mắt hắn lóe lên, cả người mơ hồ tràn ra uy áp ngập trời. Hắn đứng dậy bước một bước đã đến nóc vương điện rồi lộ vẻ trầm ngâm.

Một lúc lâu sau, hắn truyền âm cho Bạch Tiểu Thuần.

"Không có bất kỳ dấu vết, không có chút chấn động, không có nửa điểm manh mối. . . Bản thân ba cái không có này đã nói rõ vấn đề, cũng đã nói lên đáp án!"

"Có Bán Thần ra tay. . ."

"Khả năng là Đại Thiên Sư nhỏ nhất, dù sao hắn muốn ra tay với ngươi thì không cần phải phiền phức như thế!"

"Thế nhưng dù sao cũng là Khôi Hoàng Thành, có thể hành động hoàn hảo như vậy, chỉ một Bán Thần còn chưa đủ, còn cần nhiều gia tộc liên hợp cùng một chỗ. . . Như thế mới có thể che dấu không để lại bất kỳ manh mối nào!"

"Bạch Hạo, ngươi đắc tội quá nhiều người, việc này kể cả lão phu cũng không đoán ra được là ai làm. . ."

"Chỉ là tình huống hiện tại ngươi càng hành động càng sai. . . Ngươi là người thông minh. . . Hạo nhi, trở về đi, đừng để mình bị cuốn vào vũng nước đục này. Chỉ cần ngươi quay về Cự Quỷ Thành, ta xem ai dám tính toán với ngươi trước mặt lão phu!" Cự Quỷ Vương thở dài rồi chậm rãi truyền âm.

Từ đầu đến cuối hắn không hề hỏi Bạch Tiểu Thuần tại sao Hồn Bộc kia lại quan trọng như vậy, cũng không hỏi đến thân phận. . .

Hắn không muốn hỏi, cũng không muốn biết đáp án, chỉ nguyện hồ đồ một chút, một chút là tốt rồi.

Lời nói Cự Quỷ Vương làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ấm áp. Hắn biết rõ một khi mình trở về, đồng nghĩa với việc tất cả cừu hận của văn võ bá quan trong triều sẽ đổ dồn về phía Cự Quỷ Vương. Thế nhưng ý tốt của Cự Quỷ Vương, hắn chỉ có thể tâm lĩnh chứ không thể làm theo.

Huống hồ, Bạch Hạo mất tích, hắn không muốn cũng không thể bỏ qua. Sát ý trong ánh mắt hắn phát ra nồng đậm, khí tức băng hàn tỏa ra xung quanh càng thêm lạnh thấu xương.

"Hạo nhi, cố gắng chịu đựng, mặc kệ chuyện kế tiếp sẽ dẫn đến phong ba bão táp lớn cỡ nào, . . . Vi sư nhất định phải tìm được ngươi! !" Trong lòng trở nên điên cuồng, Bạch Tiểu Thuần nhẹ giọng nói một câu cuối cùng với vẻ nhu hòa.

Sau khi lập lời thề, trong lòng của hắn chỉ còn lại cảm giác băng hàn, tất cả cảm xúc dồn nén lại thành tiếng gầm thét trong lòng.

"Chuyện này cho dù là ai làm. . . Kể cả là Bán Thần, ta thề sẽ dùng tất cả biện pháp để… diệt tộc! !"

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, hắn không chần chừ nữa mà lập tức bay đi, theo sau là đại quân thi khôi và Chu Nhất Tinh. Phương hướng Bạch Tiểu Thuần tiến đến là. . . Hoàng cung!

Chuyện này chỉ có một người có thể quyết định tất cả, người này chính là. . . Đại Thiên Sư!

Dù Bạch Tiểu Thuần biết rằng hiện tại ý định của Đại Thiên Sư có lẽ đã thay đổi. Dù hắn ý thức được hiện giờ ý nghĩa tồn tại của Giám sát phủ giống như gân gà. Thế nhưng ở thời điểm này, Bạch Tiểu Thuần không có biện pháp khác.

"Lúc trước Đại Thiên Sư đối đãi với ta không tệ, có lẽ là ta cả nghĩ, lão nhân gia người cũng không có ý định vắt chanh bỏ vỏ. . ."

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ ngầu, trong lòng không ngừng an ủi chính mình. Hắn sử dụng tốc độ cao nhất, hóa thành cầu vồng tiến vào Hoàng Cung. Sau khi sắp xếp đại lượng thi khôi chờ ở ngoài, hắn chỉ mang theo thi khôi chuẩn Thiên Nhân đến thẳng Thiên Sư điện.

Mà từ lúc mất liên hệ với Bạch Hạo đến bây giờ, thời gian cũng chỉ chưa tới một canh giờ!

Trong đó phần lớn thời gian được sử dụng khi thi khôi tiến hành điều tra, có thể nói Bạch Tiểu Thuần đã dùng toàn lực để có thể xử lý mọi việc với tốc độ nhanh nhất.

Lúc Bạch Tiểu Thuần tiến vào Thiên Sư điện, phía trước hắn đã có tám người đang đứng trước mặt Đại Thiên Sư thấp giọng nói gì đó với thần sắc cung kính.

Trong tám người này có hai vị Thiên Công, một người là Trần Hảo Tùng, người còn lại là một nam tử trung niên có bộ râu quai nón, sau lưng hai người này còn có sáu vị Thiên Hầu.

"Đại Thiên Sư, các tông môn ở Thông Thiên Hà có nhiều hoạt động bất thường trong suốt một năm qua, bốn mặt Trường Thành cũng tích lũy thế lực nhiều hơn. . . Căn cứ manh mối trên nhiều phương diện, thậm chí thông qua tìm hiểu của Ám Tử, ta tin rằng vị Thiên Tôn ở Thông Thiên đảo kia đang muốn tiến hành một cuộc chiến tranh…nghìn năm không gặp!" Người đang nói chuyện không phải Trần Hảo Tùng mà là vị Thiên Công có bộ râu quai nón.

Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thuần cầu kiến ở bên ngoài Thiên Sư điện.

Vị Thiên Công kia ngừng lời, nhìn về phía Đại Thiên Sư. Nhận được sự đồng ý, hắn bỏ qua Bạch Tiểu Thuần bước vào Thiên Sư điện với ánh mắt đỏ ngầu không hề che giấu, tiếp tục hướng về Đại Thiên Sư mở miệng.

"Mặc dù bốn vị Thiên Vương có sứ mạng trấn thủ phòng tuyến biên cương, sức mạnh của bọn họ cũng có thể kinh sợ kẻ địch, nhưng ta vẫn đề nghị nên tăng cường cảnh giác với Trường Thành. Ty chức cũng nguyện ý tham chiến, trấn thủ phòng tuyến Trường Thành phía bắc!"

Đại Thiên Sư không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Nhận thấy sát khí phát ra từ người Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn khác với ngày thường, còn có ánh mắt đỏ thẫm chất chứa sự điên cuồng, hắn khẽ cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK