Dư Tương định rút tay ra khỏi tay của Ninh Miễn, nhưng anh nắm quá chặt, muốn rút cũng không rút về được.
Bà ngoại ơi, cứu mạng…
Mẹ Ninh là Chu Cầm Vận không nhịn được nữa, giả bộ ho một tiếng: “Tiểu Miễn, đây là…”
Thằng ngốc, nắm c.h.ặ.t t.a.y không buông để làm gì, mẹ nhất định sẽ giúp con thực hiện ước nguyện.
Bà ngoại Lâm cũng bình tĩnh lại, hỏi theo bản năng: “Tương Tương, đây là?”
Chuyện gì vậy? Người lớn đang định ghép đôi cho mấy đứa nhỏ, bọn họ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã biến thành sự thật ở ngay trước mắt, có phải quá đột ngột hay không?
Vẻ mặt của Ninh Miễn thản nhiên, thậm chí còn mỉm cười chào hỏi ba người họ: “Cha, mẹ, bà Lâm.”
Chu Cầm Vận nhận ra được chắc cô gái này có quan hệ ruột thịt với bà ngoại Lâm, dứt khoát bước đến, cười nói: “Thằng nhóc thối, còn không mau giới thiệu về cô ấy một chút với mẹ và cha con?”
Cha Ninh là Ninh Bồi Triều cũng cười rất hòa ái.
Ninh Miễn nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư Tương: “Cha, mẹ, cô ấy tên là Dư Tương, là cháu ngoại của bà Lâm.”
Anh nói xong mới buông tay Dư Tương ra.
Dư Tương còn chưa kịp xoa dịu đau đớn trên tay thì đã bị Chu Cầm Vận nhiệt tình nắm lấy, lực nắm của bà rất nhẹ, khuôn mặt tươi cười mong chờ nói: “Chào con, Tương Tương, chúng ta chưa từng gặp nhau nhỉ, bác là mẹ của thằng nhóc thối này, còn đây là cha nó, con gọi bác là bác gái là được.”
Xem kìa, mắt to xinh gái, con trai thật tinh mắt!
Dư Tương rất muốn lùi về sau hai bước, nhưng nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ xinh đẹp, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Con chào bác gái, bác trai.”
Chu Cầm Vận đáp lại, vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay của Dư Tương, cho Ninh Miễn một cái ánh mắt tán thưởng, sau đó đi đến bên bà ngoại Lâm vẫn không biết phải làm sao.
Ninh Bồi Triều vẫn mỉm cười, ông cố ý thu liễm sự nghiêm túc cẩn thận vì xuất thân là quân nhân.
Ba người bọn họ đứng đây cũng có thể nghe được Chu Cầm Vận và bà ngoại Lâm nói chuyện ở cách đó không xa.
“Thím Lâm, đã lâu không gặp, thím có khỏe không? Chắc thím không biết chuyện giữa thằng nhóc thối kia với Tương Tương nhà thím đâu nhỉ? Thằng nhóc đó đúng là nên đánh, thím yên tâm, chúng con nhất định sẽ bảo Ninh Miễn nhận lỗi, chịu trách nhiệm với Tương Tương.”
Bà đã thấy con trai nắm tay con gái người ta không chịu buông, bàn bạc chuyện này trước rồi lại tới chuyện khác, con dâu tới tay không để bay được.
DTV
Bà ngoại Lâm bị sự nhiệt tình này làm cho hoảng sợ, chỉ kịp gật đầu.
Chu Cầm Vận cảm thấy ngượng ngùng, nhìn tới nhìn lui rồi nói: "Hay là về nhà bàn bạc đi, chuyện giữa mấy đứa nhỏ chúng ta cũng không biết rõ, phải hỏi cho kĩ một chút."
Bà ngoại Lâm quan sát vẻ mặt của Dư Tương, cuối cùng lấy lại bình tĩnh: "Được, chúng ta nên nói chuyện, thím cũng bị dọa sợ rồi.”
Dư Lộ đứng ở bên người bà chậm rãi rút cánh tay đang ôm bà ngoại Lâm về, cúi đầu che dấu vẻ khó hiểu.
Chu Cầm Vận nhận ra Dư Lộ có tên tương tự với Dư Tương, bà mới giật mình nhớ đến: “Tương Tương là con gái lớn bảo bối của nhà thím có phải không? Xuống nông thôn gia nhập hàng ngũ gì đó, con chỉ nghe thím nói qua hai lần, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.”
“Là con bé, mấy ngày trước vừa trở về.”
“A, đúng là duyên phận!”
Đúng lúc này, mọi người muốn trở về, khi Dư Tương sắp bị bỏ lại phía sau thì mới bình tĩnh lại, Khương Duệ Quân hổn hển đẩy xe lăn đi đến.
Người ngồi trên xe lăn chính là bà Ninh, Khương Duệ Quân nhìn thấy tình hình đột ngột lúc này, liều mạng nhịn xuống vẻ mặt xem kịch vui.
"Ừm... ha ha, bà Ninh, chúng ta đến muộn rồi."
Thực ra cậu ta bay đó, để kịp xem tin tức! Hóng hớt chuyện lớn!
Bà Ninh thấy hơi xấu hổ, nhưng lại khá vui khi thấy con trai và con dâu, đặc biệt Chu Cầm Vận còn chạy chậm đến, khom lưng ghé vào tai bà nói một tràng.
Khương Duệ Quân vểnh tai lên để lắng nghe, rồi tránh ra xa một chút giơ ngón cái cho hai người, lợi hại! Tốc độ! Bội phục!
"Thật sao?"
"Mẹ! Con tận mắt thấy, không phải hoa mắt!"
Bà Ninh nhếch miệng cố nén cười: "Vậy chúng ta trở về bàn bạc đi, Tú Cầm?"
Tú Cầm là khuê danh của bà ngoại Lâm.
Bà ngoại Lâm vẫy tay với Dư Tương: “Bọn tôi đang nói chuyện này đây, khụ, Tương Tương, chúng ta quay về đi."
Dư Tương cố gắng bày ra vẻ mặt tự nhiên đi tới, trước có sói sau có hổ, phải bàn bạc kỹ hơn.
Bà Ninh vô cùng vui mừng, thử thăm dò: "Hay là đi qua nhà tôi đi? Tối rồi đi nhà của bà quá làm phiền."
"Đi."
Ninh Miễn đi ở sau cùng, vẻ mặt anh tự nhiên, mọi hành động đều không khác gì ngày xưa.