“Đúng rồi, anh đã nói gì với cậu nhóc thế?”
Ninh Miễn tùy ý nói: “Cho nó hai xu để mua kẹo ăn, nó liền chạy đi tìm mẹ nó rồi.”
Dư Tương thở phào nhẹ nhõm, cách này đúng cách là có hiệu quả nhất.
Vào tới sân bệnh viện, Ninh Miễn đẩy một chiếc xe đạp ra, Dư Tương chưa biết đạp xe, nên đương nhiên ngồi ghế phía sau, Ninh Miễn đạp rất chậm, có lẽ sợ cô không thoải mái.
Nhưng Dư Tương đói bụng rồi, chẳng hề báo trước nắm lấy góc áo Ninh Miễn, anh khựng lại một lát, suýt thì nghiêng xe.
Anh quay đầu hỏi: “Sao thế?”
Dư Tương không có chút áy náy nào mà còn tỏ vẻ đáng thương hỏi: “Anh có thể đạp nhanh hơn được không? Em đói lắm rồi.”
Mi tâm Ninh Miễn lộ ra cảm xúc bừng tỉnh: “Được, em nắm cho chắc.”
“Vâng.”
Dư Tương đổi chú ý lên quần áo anh, cho dù có ngã, thì khả năng hai người cùng ngã sẽ cao hơn, cũng may, cả đường đi rất vững, vũng nước còn đọng lại của cơn mưa tối qua cũng như được nhắc trước, an toàn không xây xước gì về tới nhà.
Trước khi xuống xe, Dư Tương nghiêng đầu nhìn tấm lưng chứa đầy cảm giác an toàn của Ninh Miễn, không biết làm sao, không nhịn được tiếng thở dài trong lòng.
Sau ba ngày liên tiếp truyền nước, Dư Tương không còn sốt nữa, chỉ còn giữ lại chút di chứng là ho mà thôi, chưa tới một tuần đã hồi phục toàn bộ, khoảng thời gian này, Ninh Miễn chăm sóc cô từng li từng tí một.
Dư Tương tự nhiên đón nhận, cũng chẳng phải là điều gì bất ngờ, anh vốn là người thông minh, cộng thêm sự áy náy, chỉ cần có lòng, điều gì cũng có thể làm được.
Trong mắt của ông bà, cũng thấy sự vui mừng, ngay cả bà ngoại Lâm cũng khen không ngớt đứa cháu rể của mình.
“Vẫn là cháu với Tiểu Miễn khiến chúng ta yên tâm, thỉnh thoảng có sơ sót, nhưng vẫn có thể chăm sóc chu toàn chuyện trong nhà, Lộ Lộ gả cho một người làm lính, bà thấy nó liền nghĩ tới việc mẹ và cha cháu kết hôn mấy năm ấy, lúc đó mẹ cháu tốt xấu gì cũng có ông ngoại có thể trông chờ được, còn Lộ Lộ, bố mẹ của cậu đó đều ở Côn Xuyên, đúng thật là…”
Dù sao cũng không cần nghĩ tới những chú ý nhỏ nhặt này, bà ngoại Lâm cũng không hiểu sao Dư Lộ lại cam tâm chịu khổ như vậy, nhưng người làm cha mẹ đã đồng ý chuyện đám cưới rồi, thì người làm bà đây còn có thể nói gì được nữa.
Dư Tương nghe bà nói như thế, bèn tính toán, đúng là sắp tới ngày cưới của Dư Lộ rồi, nghe nói hôn lễ sẽ được tổ chức một lần ở Yến Thành, rồi lại quay về Côn Xuyên tổ chức một lần nữa, họ hàng hai bên chia nhau tiếp đãi.
Tính như thế thì, Dư Tương nhớ phần lớn quần áo của cô đều để ở phòng mới, theo ý của Ninh Miễn, ở bên ông bà nhiều chút, bọn họ phải quay về nhà lấy quần áo giao mùa, cô không muốn mặt mày xám ngoét xuất hiện trong đám cưới của Dư Lộ đâu.
Vừa hay, ngày mai là chủ nhật, Dư Tương bệnh cũng gần tuần rồi, sắc mặt cũng đã dần hồi phục, sáng chủ nhật dậy liền nói kế hoạch quay về lấy quần áo.
“Anh muốn đi lấy quần áo không?”
Ninh Miễn nghĩ ngợi, hỏi: “Quần áo bên này đúng là không đủ, em… muốn về phòng mới ở à?”
Đầu tiên anh định từ chối ý muốn về nhà mới, tuy rằng không nói dối. Nhưng có ý nghĩ, anh là muốn ở bên ông bà nhiều hơn chút nữa, nhưng tránh sao được đôi lúc sẽ thấy cảnh ngọt ngào giày vò vào lúc sáng sớm hay tối muộn, Ninh Miễn sợ dọa tới cô, lại không muốn khiến bản thân mình chịu không nổi.
Thế nên, vẫn hỏi cách nghĩ của cô thì hơn.
DTV
Dư Tương nhún vai: “Em đã nói với bà nội chuyện sẽ ở bên đó thời gian gần đây rồi, cha mẹ gần đây cũng chưa về, ở được bao lâu thì ở.”
Ninh Miễn nhẹ lòng, cười nói được.
“Lát về với em nhé, em muốn quay về lấy ít sách nữa.”
“Được thôi.”
Lần này phải mang cả đồ mùa hè về cùng.
Đúng vào ngày chủ nhật, người trong viện có lẽ đều không đi làm, đi đường gặp rất nhiều người chào hỏi với Ninh Miễn, lúc sắp tới cửa nhà thì gặp phải Kỳ Thao.
Kỳ Thao rất nhiệt tình hỏi: “Hai người về rồi à? Sao gần đây không thấy hai người đâu? Mấy hôm trước cha anh còn nói muốn mời hai người về nhà anh chơi, kết quả đi gõ cửa nhà hai đứa, thì nhà đối diện nói không ai ở nhà cả.”
Nửa vế sau là nói cùng Ninh Miễn.
Ninh Miễn cười nói: “Gần đây bọn em ở nhà bà nội em, bác Kỳ hôm nay có ở nhà không? Em qua hỏi thăm chút.”
“Ông ấy đã đi bệnh viện kiểm tra từ sáng rồi, đợi hai đứa về ở lại thì tổ chức liên hoan, không vội.”