Ninh Miễn tắm xong bước ra ngoài, thấy gương mặt Dư Tương đỏ bừng, đang cầm điện thoại mà hồn vía bay đi đâu mất.
“Làm sao vậy?”
Anh đi tới trước mặt cô.
Hai người đều dùng xà bông tắm do Dư Tương làm, cô dùng loại có tinh dầu hoa hồng và hạnh nhân, mùi thơm rất quyến rũ, còn Ninh Miễn dùng loại có mùi bạc hà. Hai mùi hương hòa lẫn vào nhau, làm cô chợt nhớ tới xúc cảm trên cơ bụng của người nào đó.
“Anh không đi ngủ à?”
Ninh Miễn không hỏi nguyên nhân làm cô bất thường: “Anh đi ngay đây.”
Cứ để mặc cô là được.
Nói xong thì quen cửa quen nẻo đi vào phòng ngủ chính.
“Khoan đã, anh vẫn ngủ với em à? Sang thu rồi mà?”
Ninh Miễn đã có miễn dịch với câu hỏi này, xấu hổ cười cười: “Đúng vậy, máy sưởi còn chưa bật, anh sợ em lạnh.”
Em không sợ!
Không biết tại sao mà Dư Tương không thể thốt ra những lời này, cô trơ mắt nhìn anh sửa soạn giường, trên giường chỉ có một cái chăn.
“Ngủ thôi, ngày mai còn phải tới Cục Công an nữa.”
Dư Tương không muốn cử động, cô run rẩy nói: “Em cảm thấy hôm nay em ngủ trong phòng của anh cũng được.”
Ninh Miễn nhướng mày: “Gần đây căn phòng đó không được dọn dẹp đâu.”
Anh bước ra phòng ngủ chính, kiểm tra khóa cửa, tắt đèn phòng khách rồi kéo tay Dư Tương, rất tự nhiên mà đan tay với cô. Lòng bàn tay khô ráo dán sát vào nhau, lướt qua nhau còn kích thích những sợi dây thần kinh mẫn cảm.
Trước khi đi vào phòng ngủ chính, Dư Tương bỗng dừng chân, không muốn nhìn tấm chăn uyên ương đạp nước trên giường đệm mềm mại.
Cuối cùng thì Ninh Miễn cũng phát hiện sự bất thường của cô. Đã tắm xong một lúc lâu mà mặt cô vẫn đỏ bừng, thậm chí còn đỏ hơn lúc nãy, cứ như là vừa uống say.
“Em…”
Người ăn kẹo sữa là Dư Lộ, lúc ở Cục Công an cô ta đã không bình thường rồi. Hứa Chấn Uyên là chồng, nên việc che giấu sự bất bình thường đó cũng là để giữ gìn mặt mũi của người làm chồng.
Thế tại sao Dư Tương lại trúng chiêu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-369.html.]
“Em, thế nào rồi?”
Không biết vì sao mà Ninh Miễn lại thấy bối rối, trong bối rối còn có chút mong chờ. Chỉ cần một ánh mắt của cô đã có thể khiến lòng anh dậy sóng.
Dư Tương vừa do dự vừa thấp thỏm nhìn anh, cô vươn tay bắt anh khuỷu tay anh đưa qua đưa lại, vệt nước trong mắt khẽ chuyển động, cánh môi căng mọng đỏ bừng, dường như cô đang thấy khát nước nên vươn đầu lưỡi ra liêm cánh môi.
“Em…”
Cô nghi ngờ, nếu không phải trong đồ ăn thức uống có thuốc thì trong lúc cô mở viên kẹo để nhét vào miệng Dư Lộ thì thuốc đã dính vào ngón tay cô.
Ninh Miễn không do dự chút nào, anh khom lưng ngậm lấy môi cô, mùi hương bạc hà mát lạnh đánh úp tới, sau đó bao quanh cơ thể.
Nụ hôn của anh vừa mềm vừa dai dẳng, hai tay đã ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô từ khi nào. Anh đưa cô vào phòng ngủ chính, trở tay đóng cánh cửa lại rồi đè cô lên ván cửa, nụ hôn dần trở nên mạnh bạo hơn.
Dường như anh đang dùng vẻ ngoài dịu dàng của mình làm mồi nhử, từng bước dụ dỗ cô mềm lòng, khiến cô phải lườm anh, cuối cùng cũng chiếm được cô trong lòng.
Suýt nữa thì Dư Tương đã không thở nổi, sự lo lắng trong lòng đã bị anh xua đi.
“Lên giường nhé.”
“Được.”
Ninh Miễn quả quyết bế cô lên.
Trong phòng ngủ chính chỉ có một ngọn đèn bàn mờ ảo là đang bật, tỏa ánh sáng dịu nhẹ khắp căn phòng.
Ngoài cửa sổ là những tia chớp cuối cùng của mùa thu, cuồn cuộn từ nãy đến giờ, cơn mưa to từ từ rơi xuống, lại có thêm một tia chớp xẹt qua, giọt mưa rơi xuống tán lá của cây chuối tây.
DTV
Giọt mưa nhẹ rơi, lá chuối tây rung lên khe khẽ, hạt mưa từ từ rơi xuống theo chiều chiếc lá, gió cũng tham gia vào trận chiến này, thổi qua tám chín lần. Bỗng nhiên gió thổi mạnh hơn, là cây chuối tây lắc lư theo gió. Ngay đằng sau là góc khuất nên cây chuối vẫn an toàn trong gió.
Sấm chớp tích tụ nãy giờ lại vang ầm lên, giọt mưa ngày càng dồn dập, tia chớp xẹt qua, không gian xung quanh bỗng sáng như ban ngày. Cơn mưa tầm tã kèm theo tiếng sấm tia sét, vui sướng biết bao.
…
Dư Tương lăn một vòng trên giường, dựa vào lồng n.g.ự.c anh ngủ ngon lành. Tay cũng không ngoan ngoãn mà sờ tới sờ lui, cuối cùng bị người ta bắt lấy, bị đặt ở bên cạnh, không cho nghịch ngợm nữa.
Vì thế, người quậy phá đổi thành một người khác, người đó khẽ hôn lên má và vành tai cô.
“Mấy giờ rồi?”
“Sắp bảy giờ rồi.”
Dư Tương không thể không mở mắt ra. Buổi sáng hôm nay có tiết chuyên ngành, cô không thể đến trễ được. Nhưng cơ thể vẫn còn đau nhức, cô lười biếng vươn vai, một bàn tay áp lên eo cô muốn mát xa giúp cô.