Ngay lúc Dư Tương do dự xem có nên bảo hệ thống đặt ít thịt và lương thực để ăn tạm tối nay không thì Ninh Miễn vừa tan ca đang gõ cửa bên ngoài.
Bởi vì đã trải qua việc Trình Tử Nhân thuê sát thủ nên Ninh Miễn đã dặn dò khi ở nhà một mình Dư Tương phải khóa trái cửa lại, anh quay về thì cô phải ra mở cửa.
Trước khi mở cửa Dư Tương đã xây dựng cho mình một tâm lý rằng mình đã hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua, nở nụ cười với anh, thấy tay anh cầm rau, thịt còn có một con cá nữa thì lập tức ngạc nhiên.
“Anh mua thức ăn rồi à?”
Ninh Miễn thấy cô cười tươi như hoa thì mím chặt môi, thấp giọng ừm một tiếng, ánh mắt như đang che giấu gì đó.
Dư Tương bước đến nhận lấy: “Hôm nay em quên mua thức ăn rồi, vừa đúng lúc! Đói c.h.ế.t em rồi!”
Ninh Miễn chau mày, ánh mắt sắc bén lướt một vòng xung quanh, nặng nề hỏi: “Trưa nay em không nấu cơm à?”
“Không có, em quá bận nên ăn đại một trái táo, một miếng bánh quy rồi thôi.”
Cô cầm lấy rau thịt vui vẻ đi vào nhà bếp, hình như không nhớ gì đến chuyện xảy ra tối hôm qua, Ninh Miễn đứng nguyên ở chỗ cũ nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt âm u, ảm đạm.
“Ninh Miễn, anh muốn ăn gì? Chúng ta làm món gì đó đơn giản thôi được không?”
“Tùy em.”
Dư Tương kéo dài giọng nói đáp lại một tiếng được, rất nhanh âm thanh thái thịt đã vang lên.
Ninh Miễn cởi áo khoác bông treo lên giá quần áo mới chú ý đến các loại chai lọ đủ hình dạng bày đầy trên bàn, bên trong là một vật gì đó có màu vàng nhạt, trong phòng khách có một số mùi hương, có lẽ là tỏa ra từ những thứ này.
DTV
Miệng anh giật giật nhưng không hỏi gì cả, vén tay áo lên bước nhà bếp làm cá, tay chân anh dài nên lúc đứng bên cạnh bồn rửa có một cảm giác tồn tại rất lớn, tay áo được vén lên đến khuỷu tay làm lộ ra cánh tay cơ bắp có lực, động tác làm cá cũng rất lưu loát, xử lý sạch sẽ phần nội tạng cá, như thể tìm được giọng nói của mình.
“Cắt thế nào đây?”
“Không cần cắt đâu nhỉ? Chúng ta ăn cả con, cá tươi chưng lên sẽ không bị tanh.”
“Được.”
Nhà bếp không còn đất cho Ninh Miễn dụng võ nữa, anh dọn dẹp tàn cuộc và bước ra ngoài rửa tay, dùng xà phòng chà xát trên tay một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương rồi lại chau mày.
Như vậy không giống anh chút nào.
Ninh Miễn không thích như vậy.
“Ninh Miễn, anh giúp em bóc hai tép tỏi có được không?”
Giây phút đó suy nghĩ kia như bay đi mất, Ninh Miễn ừm một tiếng đi vào bếp, vừa đúng lúc Dư Tương mang một củ tỏi ra, lúc anh nhận lấy thì chạm phải tay cô, cánh tay anh lập tức cứng đờ, nhưng Dư Tương đã quay đầu sang nhìn lên bếp, không thèm để ý đến sự tiếp xúc da thịt lúc nãy.
Cơm nước nấu xong được dọn lên bàn, thịt luộc tỏi xay, cá Vũ Xương hấp, cải thảo xào giấm, rau trộn cà rốt sợi, còn có canh rượu gạo nấu với trứng, sắc vị đầy đủ, Dư Tương sắp rơi nước mắt vì tài năng nấu nướng của mình rồi.
Đôi đũa trong tay Ninh Miễn run lên, xém chút nữa cà rốt bào sợi đã rơi lại vào chén: “Em bị làm sao vậy?”
Dư Tương chớp mắt: “Ngon quá đi!”
Ninh Miễn sững sờ, sau đó dịu dàng ấm áp cười: “Đúng là vậy thật.”
Sau bữa cơm Dư Tương xoa lên bụng rồi ợ một hơi, nghỉ ngơi được nửa tiếng thì bắt đầu thực hiện một số vận động tay chân, Ninh Miễn đã quen với các hành động sau bữa cơm của cô, anh dọn dẹp nhà bếp gọn gàng sạch sẽ rồi vào phòng khách đọc báo.
Dư Tương vận động xong thì định gỡ xà phòng rửa mặt ra khỏi khuôn, nhưng khuôn cô sử dụng không phải chất liệu như silica nên hơi khó xử lý, chiếc khuôn hộp thiếc vuông vức đã được đặt một lớp giấy dầu trước khi đổ dung dịch xà phòng vào nên dễ gỡ ra nhất.
Xà phòng rửa mặt được lấy ra trông vuông vức, thể tích hơi lớn, ngửi thử thì thấy mùi hương khá dễ chịu.
Dư Tương vui vẻ đi vào nhà vệ sinh sử dụng thử, tương đối dễ tạo bọt, lúc xoa trên mặt dịu nhẹ không bị châm chích, sau khi rửa mặt không thấy khô da, mát mẻ dưỡng ẩm.
Giai đoạn hiện nay, hoàn hảo!