Dù sao căn bản không hỏi được tin tức hữu dụng gì.
Lạc Hải Đường căm giận dậm chân.
Hai người đi xa, Phương Ngọc Khiết đánh giá vẻ mặt Dư Tương, thấp giọng nói: “Thật ra tính cách của Lạc Hải Đường chính là như thế này, cô ấy không có ý gì xấu, chính trực lại thẳng thắn.”
Dư Tương nhún nhún vai: “Tôi biết, có điều nếu để cô ấy đi thì cũng không tốt lắm.”
Dễ dàng nhất là đẩy mũi lên mặt.
Có điều, từ sự khẩn trương của Lạc Hải Đường cũng có thể nhìn ra Lạc Hải Minh vẫn chưa buông tha cho Dư Lộ, nhưng gần đây Dư Lộ nhu thuận đến mức không có bất cứ lời đồn không tốt nào, ngay cả Lâm Bảo Chi cũng không nói điều gì so đo với cô ta nữa, hẳn là an phận đến cực điểm.
Tạm thời Dư Tương không có ý định vạch trần chính mình đang đánh nhau với Dư Lộ, chỉ dùng người xung quanh cung cấp tin tức, liền có thể xác định được một ít, không cần quá sốt ruột.
Cô và Phương Ngọc Khiết hẹn nhau đến nhà chơi, sau đó đạp xe mang đồ quay về nhà mới, khi đến dưới lầu thì gặp vợ chồng trưởng phòng Trình đưa cháu trai xuống dưới, vốn dĩ dường như đang đùa giỡn, Dư Tương tự nhiên chào hỏi như đồng nghiệp.
“Chú Trình, cô Trình, hai người ra ngoài đi dạo sao?”
Bà Trình ừ một tiếng, mỉm cười, thoáng thấy vẻ mặt của chồng, lời sắp nói ra miệng lại nuốt vào, khách khí gật gật đầu.
Trưởng phòng Trình lãnh đạm, lông mày lạnh lùng, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn, nắm lấy tay cháu trai đi về phía trước.
Dư Tương sửng sốt, ba người đã đi xa rồi, cô không hiểu ra sao ôm đồ lên lầu, tạm thời không suy nghĩ cẩn thận vì sao trưởng phòng Trình lại có vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ Ninh Miễn ở đơn vị cho ông ta ăn người đứng đầu hàng sao? Cũng không đúng lắm, dựa theo nguyên văn, sau khi trưởng phòng Trình ăn người đứng đầu hàng thì trực tiếp kết thúc trò chơi, không nhàn nhã đến mức có thời gian chơi cùng cháu trai mình.
Mặt dây chuyền nóng lên, hệ thống công bố nhiệm vụ không được đề cập ở đoạn trước.
Hệ thống Trường Phong: “Dư Tương, để cho Ninh Miễn nhận thấy rõ bộ mặt thật của trưởng phòng Trình, cuối cùng hai nhà không lui tới nữa.”
Dư Tương: “Nhận lệnh.”
Nhiệm vụ đơn giản đến mức Dư Tương không quan tâm tới phần thưởng được cho của nhiệm vụ là cái gì, lần trước hệ thống cho cô một lọ tinh dầu hoa hồng, tiếc rằng vẫn đau đến mức tới bây giờ cũng chưa khôi phục lại, nhiệm vụ này có lẽ cô có thể chỉ cần một chút phần thưởng, bù lại một chút tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của hệ thống.
Khi lên tới trên lầu, Ninh Miễn đã đi làm về, đang phân loại sách mang về từ Ninh gia.
“Ninh Miễn, anh cãi nhau với trưởng phòng Trình sao?”
Ninh Miễn kỳ quái nhìn qua: “Không có, tại sao lại hỏi như vậy?”
Dư Tương miêu tả lại tình huống vừa rồi một lần, buồn rầu nhíu mày: “Biểu tình của trưởng phòng Trình kia giống như em là người xấu gì đó vậy, chẳng lẽ là đề phòng em bắt cóc cháu trai ông ta sao?”
DTV
Cô còn bắt chước bộ dáng lạnh lùng cao ngạo của trưởng phòng Trình kia, không có chút chột dạ nào khi nói bậy sau lưng người khác.
Ninh Miễn cũng nhíu mày: “Không cần quan tâm đến ông ta, người này có chút kỳ quái.”
“Có ý gì?”
“Nghe người ta nói sau khi hai đứa con của ông ta đều qua đời, ông ta liền trở nên bất bình thường, trong đơn vị cũng có một vài lời đồn, chúng ta ở tầng trên tầng dưới, thỉnh thoảng phải tiếp xúc cũng là việc không thể tránh khỏi, tóm lại ảnh hưởng không lớn.”
Dư Tương lo lắng nói: “Đã nói như vậy, anh và ông ta làm việc chung ở đơn vị không phải rất phiền phức sao?”
Ninh Miễn thu hết vẻ mặt của cô lại nơi đáy mắt, nao nao: “Không liên quan, anh có thể giải quyết.”
“Được rồi.”
Tạm thời Dư Tương không cảm thấy Ninh Miễn tự tin thái quá, sự khác biệt giữa đồng nghiệp và bạn bè hẳn là anh có thể nắm rõ, nếu đổi thành người khác sùng bái lãnh đạo một cách mù quáng, có thể sẽ cho rằng cô nói xấu người ta, nói không chừng hai người còn có thể bởi vì chuyện này mà cãi nhau, ai có thể biết rằng vị trưởng phòng Trình này có hai gương mặt chứ?
Ồ?
Dường như Dư Tương đã hiểu được một chút nguyên nhân trưởng phòng Trình lại có biểu tình kia, nhưng suy nghĩ rất nhanh đã bay đi, cô ngẩn người suy tư, cho đến khi Ninh Miễn vẫy vẫy tay trước mặt mình.