Dư Tương nghĩ đến chính là để công thức thành sự thật, mà nhà máy hóa chất Tân Hoa là một lựa chọn tốt, có hệ thống công xưởng hoàn thiện, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, có thể tối đa hóa lợi nhuận một cách nhanh chóng.
“Loại kem dưỡng da này em đã dùng mấy năm, hiểu rõ công dụng của nó, các sản phẩm thông thường có thể được bán dưới dạng kem dưỡng da thông thường, nếu như một số thành phần được đổi thành nguyên liệu quý, thì có thể bán với giá cao hơn, nhưng khách hàng đủ tiền mua được rất ít, em cảm thấy công thức này rất có triển vọng, chị dùng thử một thời gian xem.”
Dư Tương tạm thời không nói ra hết tâm tư của mình, hôm nay chỉ là muốn kiểm tra ưu nhược điểm của sản phẩm thôi, chưa đủ để gây ấn tượng với Chu Tư Vi.
Chu Tư Vi trầm ngâm hỏi: “Em là muốn…”
DTV
“Đi ngủ trước, ngày mai nói cho em cảm nhận của chị.”
“Được.”
Sau khi Dư Tương rời đi, Chu Tư Vi cầm kem dưỡng trắng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng ngáp một cái, nhớ tới những suy nghĩ m.ô.n.g lung trong lòng, chìm vào giấc ngủ.
Bên kia, Dư Tương quay trở về phòng, Ninh Miễn đã ngủ rồi, trong phòng chỉ còn một cái đèn ngủ đang bật, cô nhẹ nhàng thay đồ ngủ, lúc đang leo lên giường thì Ninh Miễn mở mắt nhìn cô.
“Sao vậy?”
Ninh Miễn sửng sốt khi bị hỏi: “Không có gì.”
Dư Tương nằm xuống mới nhớ ra lúc trước khi cô đang ngủ Ninh Miễn quay trở về phòng, cô cũng có phản ứng như vậy.
Đây là chuyện gì? Ăn ý vậy sao?
Sự hiện diện của người bên cạnh rất mạnh mẽ, Dư Tương không tự chủ được nhớ tới cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy hắn thay quần áo, không thể gạt bỏ nó ra khỏi tâm trí, bắt đầu hoài nghi bản thân sẽ mơ thấy những giấc kỳ quái, mãi vẫn không ngủ được.
Cho đến khi, Ninh Miễn lật người lại, quay lưng về phía cô ngủ, cô mới bắt đầu buồn ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy là chủ nhật, vậy có thể ngủ nướng một chút, Dư Tương tùy tiện ngủ, cô không mơ kỳ quái, mà mơ về những ngày tháng mắc bệnh tim năm đó, bởi vì bệnh tật, ngay cả khi đi ngủ cô cũng là một em bé ngoan, mơ thấy bác sĩ bảo rằng cô đã khỏi bệnh, cô vui vẻ lăn lộn trên giường, sau đó cách chăn coi Ninh Miễn thành cái gối ôm.
Ninh Miễn nằm xuống không dám nhúc nhích, bên cổ là hơi thở ấm áp của cô.
“Dư Tương?”
Dư Tương giơ tay đặt lên n.g.ự.c hắn: “Làm gì vậy, để tôi ngủ thêm một chút.”
Ninh Miễn thở dài, bỏ tay cô ra, từ từ ngồi dậy.
Thiếu đi gối ôm hình người, độ thoải mái giảm xuống, Dư Tương từ từ tỉnh lại, ngáp một cái phát hiện ra bản thân đã xâm chiếm lãnh thổ của Ninh Miễn, chậm rãi lùi về sau như không có chuyện gì xảy ra, liền phát hiện Ninh Miễn đã xuống giường rồi, cô vô cùng ngại ngùng hỏi: “Có phải em đã chèn anh không?”
Coi chăn của người ta thành gối ôm, chắc là không đẩy người ta xuống giường đâu nhỉ?
Ninh Miễn im lặng, cuối cùng ừm một tiếng, tự hỏi lại sao lúc đó bản thân không tránh thoát kịp thời.
Khi họ đi xuống lầu đã thấy Chu Tư Vi đang ngồi nói chuyện với bà Ninh, thấy hai người đồng thời xuất hiện, liền nở nụ cười mờ ám.
Chu Tư Vi đương nhiên sẽ không trêu đùa bọn họ, mà kéo Dư Tương vào trong sân, dưới ánh nắng mặt trời quan sát tình trạng da mặt của cô, cùng với mu bàn tay căng mịn.
“Sáng hôm nay chị rửa mặt sau đó bôi thêm một lần nữa, so với các loại sản phẩm thường dùng thì cảm giác giữ ẩm tốt hơn, buổi sáng thức dậy vẫn cảm thấy rất thoải mái, kem của em thật thần kỳ! Không phải em lúc nào cũng dùng đó chứ?”
Dư Tương gật gật đầu: “Đương nhiên rồi, một năm bốn mùa đều dùng, mấy ngày trước em còn đưa cho bà nội dùng, bà nói rất thoải mái.”
Lúc này phải quảng cáo cho sản phẩm của mình chứ!
Chu Tư Vi chọc chọc má cô, phát hiện vừa ẩm vừa đàn hồi, cùng lúc đó chú ý đến ánh mắt Ninh Miễn nhìn qua, tâm tư trêu chọc của cô nổi lên, chọc chọc thêm vài cái, giống như ra oai nhìn về phía Ninh Miễn.
Ninh Miễn lặng lẽ đi tìm Quyển Quyển chơi đùa.