Dư Lộ hoảng thật rồi nên buột miệng nói ra: “Hai người sốt sắng như vậy làm gì? Không liên quan gì đến tôi cả! Tôi lại thấy người đó giống Dư Tương hơn!”
“Chính là cô!”
Mẹ Kỳ xông đến muốn đánh người, lúc bà ấy ra ngoài đã cầm theo một chiếc túi vải nên cầm nó đánh thẳng vào mặt cô ta, bên trong chứa hai chai rượu, là chai rượu bà ấy đã đập nát, đáy bình rượu đập vào khóe mắt Dư Lộ, cô ta ngây người, nhấc chân đạp người mẹ Kỳ.
“Các người có chứng cứ gì không mà nói bậy vậy?”
Kỳ Thao sợ mẹ mình bị thương, muốn bảo vệ bà ấy thì phải buông Dư Lộ ra, nhưng lòng anh đầy tức giận, trong đầu đều là những chuyện ngu ngốc mà mình làm trong những ngày nay.
Mẹ Kỳ lại đau lòng vì sao chồng bà ấy lại chỉ vì vài câu nói của người ngoài mà bỏ rơi bà ấy rời đi, mẹ Kỳ rất muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Dư Lộ, chai rượu trong túi đã bị đập nát cả rồi, thấy Dư Lộ ôm lấy mắt bèn muốn tiến lên cưỡi lên người cô ta đánh thêm một trận.
Dư Lộ cũng tức giận, mặt cô ta không thể bị thương được, lỡ như nhan sắc bị hủy hoại thì phải làm sao, thấy Kỳ Thao không động tay thì lại muốn đánh mẹ Kỳ một trận để vớt vát lại.
Ban đầu cô ta cũng không ngờ chỉ tùy tiện nói với cha Kỳ là ung thư dạ dày không có hy vọng chữa trị, sẽ liên lụy đến người khác hoặc những câu đại loại như vậy, bảo ông ấy nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện, nhưng cha Kỳ lại không chịu nổi đả kích nên uống thuốc tự sát, cô ta cũng đâu có ép ông ấy uống đâu!
“Đều do cô, đều do cô! Gần đây cô lại bám lấy con trai tôi làm gì? Tôi đánh c.h.ế.t cô!”
“Mẹ —”
“Các người ngậm m.á.u phun người, bây giờ là con trai bác bám lấy tôi, anh ta cũng cam tâm tình nguyện làm việc giúp tôi, bác không quản tốt được con trai mình thì đánh tôi làm gì? Để tôi đi nhanh lên!”
Ba người hỗn chiến thu hút ánh mắt của người dân xung quanh, nhưng cũng không ai dám đến khuyên ngăn, họ không biết ba người này có quan hệ thế nào!
Mẹ Kỳ lại đập chiếc túi mang theo lên mặt Dư Lộ, nhưng bình rượu đã nát, cách một lớp vải những mảnh vụn sắc bén đ.â.m vào mặt Dư Lộ, đau đến cô ta phải đứng yên tại chỗ, sau đó cảm nhận được có một chất lỏng ấm áp chảy xuống khỏi chân mày.
Là máu!
“Ay ya, nhanh chóng kéo hai người họ ra đi!”
Dư Lộ ôm lấy vết thương bắt đầu la lớn lên g.i.ế.c người rồi, trong lòng cô ta hoảng sợ không thôi, nếu như nhan sắc bị hủy thì phải làm sao?
Lúc này có một giọng nói không xa vọng lại: “Lộ Lộ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-543.html.]
Là Dư Kiến Kỳ đang bước đến, trước đây ông thấy Dư Lộ sinh sống gần đây nên muốn đến thử xem có thể tìm được cô ta không, kết quả lại thấy một đám người vây quanh xem náo nhiệt, ông vừa nhìn là thấy ngay Dư Lộ đang ôm lấy gương mặt chảy m.á.u đầm đìa.
“Cha, cha nhanh cứu con đi, họ muốn g.i.ế.c con đấy!”
Mẹ Kỳ không hề quen biết Dư Kiến Kỳ, liếc mắt nhìn ông rồi tức giận nói: “Cha cô đến cũng không có tác dụng gì, người đàn bà lòng dạ độc ác thì nên c.h.ế.t sớm một chút!”
Bà ấy vẫn còn muốn ra tay, bỏ qua Kỳ Thao đang cản lấy mình, lấy chiếc đáy bình bị bể nát từ trong túi ra, không quan tâm tay mình bị thương, giơ tay lên muốn xông về phía Dư Lộ.
“Mẹ!”
Cuối cùng Kỳ Thao đã phản ứng lại được rằng không thể để mẹ mình phạm sai lầm được, lúc anh ta muốn đưa tay ra kéo mẹ mình lại thì thấy Dư Kiến Kỳ lập tức xông đến muốn đá mẹ Kỳ, anh ta bước lên muốn đỡ cho mẹ, kết quả lại chẳng may bị Dư Kiến Kỳ đạp ngã, mẹ Kỳ thì vẫn xông về phía Dư Lộ.
Phía sau Dư Lộ là tường nên không còn đường lui, trong lúc nguy hiểm thì nhanh trí chạy ra phía sau Dư Kiến Kỳ, lúc mẹ Kỳ xông đến cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra lại có thể bắt lấy Dư Kiến Kỳ đang chắn trước mặt.
“A!”
Tiếng kêu đau đớn của Dư Kiến Kỳ trầm trầm ngắn ngủi, thời gian ngừng lại ngay giây phút này.
DTV
Lại thêm một người bị thương!
Kỳ Thao không quan tâm được những người khác nữa, anh ta vội vàng kéo mẹ mình lại: “Mẹ, mẹ đừng làm chuyện dại dột nữa!”
Dư Kiến Kỳ ôm lấy mắt mình, thủy tinh đ.â.m vào khóe mắt ông, nhưng thứ ông kinh ngạc hơn chính là động tác Dư Lộ đã kéo ông ra che chắn nguy hiểm lúc nãy.
“Mau đưa người vào bệnh viện đi!”
“Có khi nào bị mù không?”
Mẹ Kỳ nghe thấy vậy thì sức lực trên người như bị rút cạn, chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.
Đám người xung quanh vội vàng đưa họ đến bệnh viện, còn gọi cảnh sát đến nữa, Dư Lộ muốn chạy cũng không được, ôm lấy vết thương trên mặt giả vờ mình là người bị hại.
Chắc chắn phải thông báo tin tức cho người nhà, lúc Dư Tương vội vàng chạy đến thì Dư Kiến Kỳ đã băng bó xong hết, ông rất may vì không bị thương đến mắt, nhưng vết thương rất sâu, chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Dư Kiến Kỳ đã khai báo mọi chuyện với cảnh sát, muốn truy cứu trách nhiệm mẹ con Kỳ Thao.