Hôm nay là một trong những lần về nhà muộn nhất, hơn nữa hướng quay lại không phải là trường học.
Làm sao để giấu đây?
"Em muốn đi tiệm bách hóa mua đồ, nhưng mà tìm không thấy cái phù hợp."
Ninh Miễn nhíu mày: "Mua cái gì?"
Dư Tương chớp chớp mắt, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng mà nói: "Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Đồ con gái dùng thì anh biết gì chứ, nó không phù hợp thì em không thể mua đâu."
Cô theo bản năng nhìn xuống ngực.
Ninh Miễn cũng nhìn theo, không biết nghĩ đến cái gì mà chợt hiểu ra, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lúng túng:"Về nhà thôi."
"Được."
Ninh Miễn dùng một tay đẩy xe đạp Dư Tương, Dư Tương đón lấy dây dắt chó được đổi qua, cùng Quyển Quyển chơi đùa. Quyển Quyển cực kỳ hưng phấn chạy về phía trước, Dư Tương phải chạy bước nhỏ theo sau. Anh lẳng lặng giữ khoảng cách không xa không gần mà đi phía sau, thỉnh thoảng một người một chó phía trước đi nhanh, anh cũng bước nhanh theo.
Cách nhau xa quá, dường như trái tim sẽ cảm thấy lo lắng.
Về đến nhà, chỉ còn lại một người chưa ăn cơm là Dư Tương, dì Hạnh đã để lại cơm cho riêng cô, bà Ninh vì thân thể không được khỏe nên đã vào phòng ngủ để nằm nghỉ, Dư Tương đi xem bà rồi mới quay lại bàn ăn ăn cơm.
Bởi vì tiêu hao cực kỳ nhiều thể lực, bụng Dư Tương đói đến mức kêu ùng ục, bèn ăn cơm canh dì Hạnh chuẩn bị gần hết sạch.
Ninh Miễn ngồi ở một bên nhìn, vốn dĩ là đang cười, sau lại nhíu mày nhìn cô một lượt. Bữa tối cô không thích ăn nhiều, lượng cơm này đã vượt quá lượng cơm bình thường cô ăn.
Nhưng anh không hỏi, anh tin tưởng lời Dư Tương, chỉ cần là cô nói, anh sẽ tin.
Lên lầu rửa mặt sau khi ăn xong, lúc Dư Tương giúp Ninh Miễn tắm đã khá là buồn ngủ rồi, trở về phòng nằm lên giường thì phát hiện đồ ngủ đã ướt cả, chuẩn bị cởi ra thay bộ khác. Cô đã cực kỳ buồn ngủ rồi, không tìm thấy áo quần ngủ cùng một bộ mà tiện tay lấy một bộ đầm ngủ mặc vào, là chất liệu vải thuần cotton cô tự làm, mềm mại mướt da.
Dư Tương dọn dẹp xong thì lăn ra ngủ,, đã là mùa hè rồi, chăn của hai người từ chăn mỏng đổi thành chăn phủ giường, Ninh Miễn cũng đổi thành đồ ngủ áo ba lỗ, quần short. Vừa đẩy cửa đi vào đã gặp cô nằm sấp trên giường ngủ say, trong n.g.ự.c còn ôm chăn phủ giường của cả hai.
Ôm như vậy thoải mái sao?
Dời tầm mắt xuống, Ninh Miễn nhìn thấy tư thế ngủ không thành thật của cô đã lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, ở dưới ánh đèn, bóng láng quyến rũ.
Theo bản năng, Ninh Miễn xoay người đóng cửa, anh mới vừa ngồi vào bên giường, Dư Tương liền tỉnh dậy. Nhìn thấy rõ là anh thì nhường ra bên giường lớn hơn quá nửa vừa bị chiếm hữu, ngáp một cái lại chìm vào chiêm bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-326.html.]
Ninh Miễn nằm xuống đợi một hồi, lúc cô xoay người đổi tư thế tự động sẽ nhích đến gần anh. Có vẻ là mệt rồi, so với tư thế ngủ bình thường thì ngoan ngoãn hơn một xíu.
"Sao lại mệt đến thế này đây?"
Không một ai trả lời anh.
Ninh Miễn thở dài một hơi, cũng dần dần cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Sáng sớm tỉnh lại lại là một cảnh khác, Dư Tương gối lên tay Ninh Miễn, tư thế đưa lưng về phía anh. Nhưng Ninh Miễn lại dính vào người cô ngủ cùng, ngủ phía sau cô. Sự tồn tại của cái thứ phía sau m.ô.n.g cô cực kỳ mạnh mẽ, cái tay cứng như đổ thạch cao công khai để trên eo cô.
Dư Tương muốn xoay người nhìn Ninh Miễn có phải đang tỉnh hay không, lúc quay đầu thì phát hiện tóc bị người ta đè mất, cô không thể động đậy.
"Ninh Miễn."
Ninh Miễn rất tự nhiên mà mở mắt ra: "Ừ?"
"Anh đè phải em rồi..."
Ninh Miễn nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Không phải là cho em xem sách rồi à, anh không có làm trò lưu manh."
DTV
Dư Tương nghiêng thân, trở tay đánh về phía anh: "Em đang nói về tóc của em!"
Xoạt —
Ninh Miễn nhận thấy được nguy hiểm nên đã tránh ra, chỉ đụng phải một chút, anh căn bản không bị sao cả, nhưng tâm hồn bị tổn thương vô cùng lớn, cố ý nhấn mạnh hỏi: "Em sao lại.... có thể đánh?"
Dư Tương cũng hối hận xung động sáng sớm, thừa dịp anh ngẩng đầu, vội vã lấy tóc ra tránh ra xa xa một chút.
"Rõ ràng là anh giở trò lưu manh trước, lời em nói rất là trong sáng có được không. Trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì vậy, không giống anh một chút nào."
Không phải nói là tiên tử sao? Núi băng sao?
Ninh Miễn mặt đỏ tới mang tai, một giây sau thì xót xa nói: "Anh chưa có tỉnh ngủ, không có nghe rõ, nhưng mà em ra tay nặng quá, rất đau đó."
Lần này thì đổi thành Dư Tương lưỡng lự: "Thật hay giả đó?"
Ninh Miễn lập tức nản lòng: "Không tin thì thôi vậy."
Hành vi phạm tội lừa gạt cô của anh có thể lác đác đếm được, đều không liên quan đến yêu thích.