“Vậy là xong rồi?”
“Đúng vậy, nếu không thì anh còn muốn thế nào nữa?”
Ninh Miễn vuốt mũi, cuối cùng cũng không dám nói gì.
Bởi vì ân oán giữa Từ Kiến Quốc và vợ cũ, chuyện cử người đi du học truyền đi khắp trường, thuở trước có rất ít người quan tâm đến chuyện cử đi du học, người khác chỉ muốn an ổn đi học rồi chờ tốt nghiệp, đối với họ mà nói ra nước ngoài là chuyện có thể mong như không thể với tới, sự bàn tán qua đi, mọi người bắt đầu tập trung thi học kỳ.
Ngày thi xong, Dư Tương cất cặp sách đến nhà họ Ninh tìm Quyển Quyển, đã nửa năm rồi cô không gặp con trai, nhớ c.h.ế.t đi được, giờ có thời gian chăm sóc, đương nhiên phải đón về nhà mình.
Trên đường dắt chó về nhà, Quyển Quyển cực vui vẻ, thậm chí nó còn nhớ đường đến nhà mới phải đi thế nào, uy phong lẫm liệt nghênh đón ánh mắt tò mò của mọi người.
Ninh Miễn không ở đây, Trường Phong len lén xuất hiện, ghen tức hỏi: “Con chó này có gì tốt mà ngày nào cô cũng nhớ tới nó, sao không thấy cô tích cực nói chuyện với tôi vậy?”
Dư Tương thẳng thừng nói: “Đó là vì Quyển Quyển đáng yêu, cậu ấy à, không thấy được không sờ được, ngày thường nói chuyện tán gẫu chơi chơi còn ổn, nhiều hơn thì thôi đi, tôi ôm Quyển Quyển có thể tiêu tan phiền não, nhưng cậu chỉ tìm phiền não đến cho tôi thôi.”
Đứa con bất hiếu và chú chó ngoan dĩ nhiên sẽ có đãi ngộ khác biệt.
Trường Phong: “Tôi…” Chân thân của cậu ta cũng rất uy vũ đó!
“Cậu cái gì?”
Trường Phong lên án: “Cô thiên vị, mấy ngày trước tôi còn cảm nhận được mặt dây chuyền bị rơi, cô cực kỳ không tận tâm với tôi!”
Dư Tương đảo tròng mắt: “Có sao? Tôi quên rồi, chắc trượt tay, cuối cùng vẫn là Ninh Miễn nhặt lại cho tôi đấy.”
Trường Phong hừ hừ nói: “Tôi không truy cứu cô nữa, nhanh dắt con ch.ó ngốc nghếch về nhà đi, cô không thấy người xung quanh đều nhìn cô rất ái ngại sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-433.html.]
“Họ ngưỡng mộ.”
DTV
Trước khi đến nhà, trong cổng lớn của khu chung cư có người bán cá, là cá tự tay đứa con bắt, nhưng Dư Tương về muộn, lúc đi ngang qua chỉ còn lại một con rùa cỡ cái bát lớn.
Thím Lưu dưới lầu cũng ở đó, mượn cớ chọc ghẹo: “Tiểu Tương, con mua cái này về tẩm bổ cho Tiểu Ninh nhà con, thứ này không dễ mua sống vào mùa đông đâu.”
Dư Tương đỏ mặt, cô thật sự không thể chịu nổi thím Lưu lái xe bất thình lình vậy, nhưng đúng nhỉ, Ninh Miễn không cần món này đã rất…
Người bán cá có một đứa con, thấy vậy liền nói: “Dì ơi, dì mua đi mà, con rùa này nhà con nuôi rất lâu rồi, nếu không phải vì chữa bệnh cho cha con, con không nỡ bán đâu.”
Dư Tương nhìn chằm chằm vào con rùa nhỏ kia, nó lờ đờ chẳng có tinh thần gì, lẽ nào nói chắc là đã ngủ đông rồi?
Trường Phong thăm dò một phen: “Dư Tương, con rùa này đói gầy, trẻ con không nỡ cho nó ăn, cô mua về cũng không dùng được.”
“Ai nói vô dụng, có thể cho Ninh Miễn ăn mà?”
Lúc này, Quyển Quyển sủa liên tục với con rùa, đôi mắt nhìn chăm chú vào con rùa nhỏ đang chầm chậm bò, dáng vẻ rất tò mò.
Dư Tương lập tức quyết định mua nó: “Chúng ta cũng không giết, giữ lại làm đồ chơi cho Quyển Quyển nhỉ?”
Đứa bé bán cũng không đắt, vừa hay cô có tiền lẻ, trả tám hào là có thể mang con rùa nhỏ về nhà.
Trường Phong vẫn đang lải nhải không ngừng: “Tôi cảm thấy con rùa nhỏ này cho tôi một cảm giác không ổn, Dư Tương, hay là cô phóng sanh nó đi?”
Dư Tương không kiên nhẫn hỏi: “Cũng đâu có ăn cơm nhà cậu, tôi tìm người chơi chung với Quyển Quyển nhà chúng tôi, cậu sốt sắng cái gì? Tôi nói này, có phải cậu và con rùa nhỏ này có thù kiếp trước không?”
“Nó thì có thể có thù gì với tôi, nó sống được bao lâu chứ, tôi so với nó… Thôi bỏ đi, tôi chỉ cảm giác vậy thôi, con rùa nhỏ này dáng vẻ không tốt lắm, cô mang về nhà mau ăn nó đi.”
“Không được, thứ nhỏ bé này không biết có thể xào được mấy bát thịt nữa, vẫn là nuôi nó đi, nuôi lớn rồi ăn.”
Dư Tương khơi dậy tâm lý phản nghịch, thứ Trường Phong phản đối, chắc chắn cô phải giữ lại, về nhà tắm sạch cho con rùa nhỏ một phen rồi cắt chút thịt băm.