Bùi Thừa Quang vặn vẹo đôi chút cổ tay, làm bộ đuổi theo đến nơi, hai người đánh trêu đùa ầm ĩ, cuối cùng dùng chiến, cầm bóng rổ đi đến sân tập quyết phân thắng bại, Khương Duệ Quân lúc này cũng quên mất Bùi gia vẫn còn Dư Lộ đang ngồi đó.
DTV
Dư Lộ nhìn thời gian sau đó đứng lên cáo từ nói: "Chị, em về nhà nấu cơm cho mẹ trước, chị nói với bà ngoại cho em nhé."
Dư Tương nằm trên sô pha giống chủ nhân: "Được."
Nụ cười của cô ta không thay đổi, mãi đến khi ra ngoài Bùi gia thì cô ta mới bắt đầu nhạt dần và thu lại nụ cười, bên tai luôn vang vọng những lời Dư Tương nói, Dư Tương dựa vào cái gì mà cướp đi mọi thứ của cô ta chứ?
Dư Lộ đi trong vô thức tiến về trước, khi Lâm Thanh Lan đối đầu mình rồi mới bất tri bất giác phản ứng lại.
"Dì Lâm, dì về rồi sao?"
Lâm Thanh Lan vẫn mỉm cười duyên dáng, cái gật đầu hơi cong môi lên: "À, nghe nói cháu định đăng ký vào Dạ đại à?”
Dư Lộ có chút hoảng hốt, lo lắng nhìn bà ấy: “Đúng vậy.”
“Cố gắng lên, lúc đó đừng thi trượt nhé, nếu trượt thì quá kém so với chị cháu đấy.”
Dư Lộ không dám nhìn vào mắt bà, cắn môi dưới kiềm chế nói: “Cháu biết rồi, cảm ơn dì.”
Lâm Thanh Lan ngẩng cao đầu đi mất, lúc này chỉ có tiếng giày cao gót vang côm cốp trên đường đi.
Sau khi rời đi, Dư Lộ dần dần thu lại vẻ hoảng hốt, nhưng mày vẫn không buông, cô ta lặng lẽ quay đầu nhìn bóng lưng Lâm Thanh Lan, trong mắt tràn đầy ác ý.
Lâm Thanh Lan có phải rất hài lòng với Dư Tương đúng chứ? Vậy được thôi…
………..
Mấy ngày Ninh Miễn đi công tác, Bà Ninh đã từng mời Dư Tương qua Ninh gia chơi hai lần rồi, bà biết Dư Tương rất thích Quyển Quyển, vốn định là để cô ngày ngày dắt nó đi dạo, nhưng Dư Tương lấy cớ như vậy không phải lẽ để từ chối.
Con chó này là một trong những tiêu chí đánh giá của Ninh Miễn, cô thường xuyên chơi đùa với Quyển Quyển cho nên được lọt vào mắt xanh của người ta, vậy thì đã sao chứ?
Dư Tương cũng đâu trì độn tới mức ngu ngục, bà Ninh vô cùng chăm sóc cho cô phỏng chừng cũng có ý tứ khác, cô cũng không phải là đa cảm, mà là nóng lòng chờ đợi Ninh Miễn trở về sau chuyến công tác, ngóng trông khi nhiệm vụ hoàn thành sau sẽ phát sinh chuyện gì?
Trường Phong hệ thống vẫn bình thường như cũ, nhưng nếu cẩn thận phân biệt, thì cũng phát hiện nó đang âm thầm lo lắng, có điều không biểu lộ ra bên ngoài mà thôi.
“Trường Phong này, nếu Ninh Miễn ở lại công trường khoảng một năm rưỡi thì làm sao? Vậy tôi có thể nhân lúc tốt nghiệp cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cho cậu có được không?”
Hệ thống Trường Phong: “Tôi nghĩ là không!”
“Đùa chút thôi, bà Ninh nói tuần này anh ấy có thể về rồi.”
Nhưng chắc có lẽ sẽ có một người cùng Ninh Miễn trở về —— đó là Dư Kiến Kỳ, chuyến công tác lần này ông ấy dài quá thể đáng, lịch trình trở về ban đầu đã bị hoãn hết lần này đến lần khác, điều này khiến Lâm Bảo Chi tức giận không tả nổi, trách móc ông bỏ bê gia đình, nếu không thể kịp về đưa Dư Tương nhập học thì đừng nói chuyện tình cảm ở đây nữa.
Dư Tương không có nhiều cảm giác đối với Dư Kiến Kỳ. Sau khi vào học cô ít khi ở nhà, ai trong nhà cũng có việc bận rộn, nếu có thể chung sống hòa bình tự nhiên thì tốt, còn không thì ít chạm mặt nhau vẫn tốt hơn.
Ở trong nguyên tác, nguyên thân là một nữ phụ độc ác, bình thường lúc tranh đoạt gì đó cùng với nữ chính thì trưởng bối trong nhà thường phân làm hai phe để khuyên can, Lâm Bảo Chi thì luôn nghĩ đã bạc đãi con gái cả rồi cho nên luôn muốn Dư Lộ hiểu chuyện ngoan ngoãn nhường cho đứa cố chấp là Dư Tương, còn Dư Kiến Kỳ là một người luôn nói công bằng giữa đôi bên lại thường đứng về phía Dư Lộ.
Mấy ngày nay Dư Tương về thành phố gặp mặt họ hàng cơ bản đã có kết nối vào quỹ đạo, nhưng chỉ duy nhất Dư Kiến Kỳ này vẫn bị sót, cô thật tò mò nếu sau này hai chị em lại tranh nhau thì Dư Kiến Kỳ sẽ sắm diễn vai nào đây?
Lâm Bảo Chi tức anh ách nói: “Nếu cha con còn chưa về trước khi con nhập học thì mẹ đây tự đưa con đi, một mình đi càng thể diện hơn.”