“Được.”
Dư Tương không thể hiểu nổi, chỉ là dầm mưa mà thôi, sao cô lại biến thành thể chất của em gái Lâm rồi, nhưng mà trên giường thoải mái, tiếng mưa rơi bên ngoài không ngừng, trong phòng tối tăm, cô lại thật sự cảm thấy buồn ngủ.
Chỉ là, Ninh Miễn còn đang đứng ở trong phòng, Dư Tương ngáp một cái: “Em muốn ngủ một lát.”
Ninh Miễn rất nhanh đã hiểu ra: “Được.”
Anh lui ra ngoài đóng cửa lại, Dư Tương vùi mình trong ổ chăn, thật sự cảm thấy có chút lạnh, lại ngáp thêm cái nữa, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nửa ngày vẫn chưa khép miệng lại.
Cô nhớ ra vừa rồi có cái gì đó không thích hợp rồi, vừa rồi cái Ninh Miễn dùng để ăn mứt anh đào chính là cái muỗng của cô!
Không phải chứ, vị này không phải là có thói ở sạch hay sao? Lúc trước khi bọn họ vừa mới đính hôn, bọn họ ăn cơm ở nhà ăn, Dư Tương muốn chia một nửa mì trộn tương chưa bị động chạm gì qua cho anh, anh còn không vui mà?
Có phải là diễn đến nghiện rồi cho nên không có chú ý tới không? Hoặc là không thể đi lấy một cái muỗng khác ở ngay trước mặt bà nội?
Dư Tương rất nhanh đã xác định được là tình huống thứ hai, sau đó liền bình tĩnh trở lại.
Cơn buồn ngủ kéo đến một cách mãnh liệt, Dư Tương rất nhanh đã vùi mình trong ổ chăn ngủ mất.
Bên ngoài vẫn mưa to như cũ, âm thanh tí tách tí tách có thể che giấu được rất nhiều những âm thanh khác, trước giờ cơm tối nửa giờ, Ninh Miễn nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại, anh liền đẩy cửa tiến vào, trong phòng rất tối, anh chỉ nhìn thấy Dư Tương vẫn còn ngủ, bật đèn bàn lên, Ninh Miễn cúi người nhìn kỹ, má cô ửng đỏ, thoạt trông không quá bình thường.
Ninh Miễn do dự một chút, đặt lòng bàn tay lên trên trán cô, là một độ ấm không bình thường.
Phát sốt rồi.
Ninh Miễn nhíu mày lại rất chặt, hối hận lúc vì chiều đã khăng khăng muốn quay về, rồi sau đó tắt đèn bàn đi, tay chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Dư Tương vẫn ngủ say như cũ, trong khi Ninh Miễn cầm ô bước dài bước ngắn đi đến tiệm thuốc lấy thuốc trị cảm, mặt dây chuyền tản ra nhiệt độ, lại không dám tạo ra nhiệt độ quá cao.
Khi Ninh Miễn mua thuốc trị cảm và thuốc hạ sốt về, đã là thời gian ăn cơm tối, Dư Tương vẫn còn ngủ ở trên lầu, nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống.
“Tiểu Hạnh, cô làm cơm tối thanh đạm một chút cho Dư Tương rồi bưng lên trên lầu cho con bé ăn đi, miễn cho xuống dưới lại trúng gió.”
“Được.”
Dì Hạnh chỉ nấu chút đồ ăn và cháo, lúc làm xong chuẩn bị bưng lên Ninh Miễn lại lên tiếng: “Để cháu làm cho.”
Bà cụ Ninh có hơi bất ngờ, nhưng vẫn không ngăn cản, dì Hạnh cũng vui tươi hớn hở mà giao cơm tối cho anh.
Lúc này, mưa dần dần dừng lại, trên lầu yên tĩnh, Ninh Miễn đẩy cửa ra, trong phòng vẫn là một mảnh tối đen như cũ, nương theo ánh sáng bên cầu thang kia, Ninh Miễn buông đồ ăn xuống rồi mới bật đèn lên.
“Tương - Dư Tương?”
DTV
Dư Tương mơ hồ trả lời lại một tiếng, chỉ cảm thấy một đôi tay hơi lạnh dán ở trên trán, cô gian nan mở to mắt mới cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
“Làm sao vậy?”
“Bà nội bảo anh đưa cơm tối lên đây cho em.”
Dư Tương có thể cảm nhận được cơn đói, nhắm mắt lại ngẩn ngơ một lát mới tỉnh lại, giãy giụa ngồi dậy nói lời cảm ơn.
Ninh Miễn lấy thuốc mới mua ở trong túi áo ra: “Cơm nước xong thì em uống thuốc đi, uống bao nhiêu đã viết ở trên túi cả rồi, chờ lát nữa anh lại lên dọn dẹp chén đũa.”
“Được.”
Ninh Miễn không lại ở lại quấy rầy cô ăn cơm, nhanh chóng bước xuống lầu.
Dư Tương dụi dụi mắt, rửa tay ăn cơm, bưng cơm tối thanh đạm lên, số lượng cũng vừa vặn, thích hợp cho cô ăn.
Cơm nước xong mở túi thuốc trị cảm ra thì nhìn thấy thuốc hạ sốt quen thuộc, đây là loại thuốc mà cô ghét phải uống nhất, bắt đầu hối hận vừa rồi vì sao lại ngủ say đến như vậy, vừa rồi cô thoáng cảm nhận được Trường Phong có gọi cô, hẳn là muốn cho cô thuốc, nhưng từ tận đáy lòng cô lại không muốn để ý đến cậu ta.
“Bây giờ mới biết được đã bỏ lỡ cái gì...”
Dư Tương sống không còn gì luyến tiếc mà uống thuốc hạ sốt, không hề ngoài ý muốn, viên thuốc đắng ngắt hơn nữa còn không có vỏ đường bọc bên ngoài dính ở hàm trên, cô phải uống hết sạch nửa chén nước mới trôi xuống được.