Dư Tương nhướng mày, ôi coi nào, còn có sự kinh ngạc ngoài ý muốn này sao?
“Anh họ lớn, cô tới hơi muộn, nếu như chúng em vào cục cảnh sát rồi, thì hiện tại anh đến bảo lãnh là vừa rồi đấy.”
Bùi Thừa Hãn cau mày: "Không thể nào? Có gì mà nghiêm trọng như vậy? Chiều nay anh gặp được Diêu Kiến Phương, cô ấy nói em có chuyện phiền phức ở đây?"
Anh ta nhìn về phía Ninh Miễn, có anh ở đây chắc không xảy ra vấn đề gì mới phải.
Ninh Miễn nhẹ giọng nói: "Chuyện đã giải quyết xong, nhưng chuyện hơi dài dòng, chúng ta trở về nói đi."
Bùi Thừa Hãn thở phào nhẹ nhõm, vô thức nhìn Dư Lộ, đúng lúc nhìn thấy cô bị tát sưng một bên gò má, trong lòng thắt lại, mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng đau khổ: "Lộ Lộ, em bị đánh sao? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Anh ta thấy những người khác đều không sao, vậy tại sao Dư Lộ lại bị đánh? Cô ấy cũng không phải là kẻ hay gây rối!
Lạc Hải Minh hừ lạnh: "Vậy phải hỏi em họ của anh ấy, anh hỏi cô ta tại sao chị gái lại đánh em mình!"
Bùi Thừa Hãn ngay lập tức nhìn Dư Tương, cái cau mày giữa trán có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi: "Dư Tương, sao em có thể tát Lộ Lộ?"
Dư Tương cười thản nhiên: "Sao anh không hỏi em là tại sao em lại phải tát cô ta? Dư Lộ thật quý giá phải không? Ôi chao! Không phải tất cả các anh đều thích cô ấy đó chứ? Muốn ỷ người đông thế mạnh à, muốn tìm bãi đất múc nhau hay gì?”
Lúc Dư Lộ dùng cái thủ đoạn hèn hạ kia ắt đã biết cô sẽ tức giận kinh hồn cho nên việc chịu một cái tát chính là tạm nhẫn nhịn vì đại cục thôi, để người ta đòi công đạo cho mình lần này vẫn là có ý như vậy, nhưng có lẽ không dễ dàng sử dụng chiêu đó được nữa rồi.
Lạc Hải Đường tức giận nghe được, kinh ngạc hỏi: "Anh họ thích em họ?"
Dư Tương có lòng tốt muốn giải thích cho thì Chu Tư Vi ở một bên đã trả lời trước: "Mọi người quên rồi sao? Bọn họ không có quan hệ huyết thống."
Mọi người đều im lặng.
Dư Tương trong lòng khen ngợi thuật xem tướng của hệ thống, không chỉ Lạc Hải Đường có thể giúp đỡ trong việc hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả Chu Tư Vi cũng có thể hỗ trợ, cô lúc này có thể yên tâm.
Hứa Chấn Uyên lẳng lặng nhìn chằm chằm nửa mặt Dư Lộ, ngọn lửa trong lòng như thể bất tri bất giác nhỏ đi, không rõ là nguyên nhân thể, có lẽ, người con gái này không phải là người anh ta nên động vào.
Nước mắt của Dư Lộ lại sắp rơi, cô khó khăn giải thích: "Không phải, mọi người đừng nói nhảm."
Cô chỉ muốn ở bên Hứa Chấn Uyên, và những người này chỉ để thuận tiện khi cần thiết thì tìm, họ không khác gì Dư Tương Nó không có lợi cho tương lai của cô ta.
Lạc Hải Minh nhìn Bùi Thừa Hãn với sự thù địch.
Bùi Thừa Hãn cố gắng hết sức để kìm nén sự khó chịu, những suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng anh ta vô tình bị tiết lộ ra. Anh ta hầu như xấu hổ không còn mặt mũi nào khi đối mặt với Dư Lộ, hoảng sợ giải thích: “Dư Tương, đừng lộn xộn.”
Dư Tương lui về phía sau một bước: “Xem đi, rõ ràng đều là em họ cả, nhưng anh lại đối với Dư Lộ thiên vị như vậy, vậy được thôi em cũng không có gì để nói với anh nữa, mấy người cứ thích nào loạn thế nào thì tùy, tôi đói c.h.ế.t rồi, tôi đi ăn.”
“Cô ——”
“Sao, anh còn muốn đánh người à?”
Lạc Hải Minh và Bùi Thừa Hãn im lặng, đừng nói Dư Tương chưa gả cho Ninh Miễn, ngay cả khi cô ấy chỉ là con gái của Dư gia thì hai người họ cũng không có tư cách để giáo huấn cô.
Dư Tương quỷ dị cười: “Nhắc nhở mấy người một lần nữa, bất kể trong mấy anh ai yêu Lộ Lộ, đều gọi tôi là chị cả, đối xử tôn trọng và thân thiện với chị vợ vào, nhớ kỹ chữa?”
Lời nói vừa ngang ngược vừa kiêu ngạo nhưng lại khiến cho người ta không phản kháng được, vì nó quá đúng.
Ninh Miễn rũ mắt, lúc ngẩng đầu ánh mắt vẫn như cũ, sau đó tốt bụng mời Hứa Chấn Uyên đi ăn trưa cùng, nhưng Hứa Chấn Uyên lại từ chối.
"Tôi nghĩ, tốt hơn là tôi nên quay lại bệnh viện trước."
DTV
Dư Tương nghĩ một lúc, bây giờ có lẽ trong lòng anh ta đang phát lạnh nên cô quyết định không kéo anh ta chịu khổ nữa, chỉ giúp anh ta gọi một chiếc taxi, thương lượng với tài xế giá đưa anh ta đến bệnh viện. Đưa anh ta lên taxi một cách nhiệt tình và chu đáo.