Mục lục
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Tương cùng Ninh Miễn đến nhà họ Bùi bái phỏng xong, lại đến phòng khám gần viện người nhà bốc thuốc trị cảm, đều là mấy viên thuốc đen không có vỏ bọc.

Nói đến lúc bốc thuốc biểu tình Ninh Miễn có chút ít miễn cưỡng, nhưng không phản bác, thuốc mang về nhà, Dư Tương thuận tay rót một ly nước ấm cho anh.

Ninh Miễn nói cảm ơn, cầm viên thuốc uống hết cũng không nhăn mày.

Dư Tương thấy hơi lạ: “Em còn tưởng anh sợ uống thuốc.”

Bà cụ Ninh vui tươi hớn hở nói: “Nó không sợ uống thuốc, khi còn nhỏ bị bệnh suốt, uống thuốc thành chuyện thường ngày, nó có thể lập tức nuốt một đống thuốc vào, cũng không chê đắng.”

Nói xong còn nói với Dư Tương một chút chuyện của Ninh Miễn khi còn nhỏ, trong giọng nói không khỏi mang theo đau lòng.

Lúc Chu Cầm Vận có anh thì điều kiện không tốt lắm, cho nên tố chất thân thể hơi kém, gần như là dùng mạng sinh anh, sau đó cũng không thể sinh con nữa, hơn nữa vận con cháu nhà họ Ninh không vượng, sau khi Ninh Miễn sinh thường dễ dàng bị bệnh, khi bảy tuổi có một lần viêm não thiếu chút nữa mất mạng, lớn lên lại từ từ tốt dần.

“Cháu không biết, khi đó nó gầy như cái gì vậy, cả ngày bà cứ nơm nớp lo sợ, may mắn, đều chống đỡ được mà qua, hiện tại cũng không còn bệnh nữa, vừa rồi chắc là không nghĩ thông, có thể bỏ thì bỏ, nhưng cháu mang thuốc cho nó, nó cũng không thể không biết ý mà không uống.”

Dư Tương hiểu rõ, quay đầu nhìn Ninh Miễn, người đã không thấy bóng dáng.

Bà cụ Ninh hứng thú, lôi kéo Dư Tương đi xem ảnh chụp trong khung, bên trong có ảnh chụp Ninh Miễn còn nhỏ, quả thực là một bé trai yếu ớt, cũng chỉ có khuôn mặt giống với hiện tại.

“Khi còn nhỏ nó đẹp phải không? Lúc ấy chúng ta thiếu chút nữa coi nó như bé gái mà nuôi, bà còn có một tấm ảnh chụp nó mặc quần áo bé gái, có muốn xem không?”

Dư Tương thành thật nói: “Muốn ạ!”

Bà cụ trở về phòng cầm ảnh chụp, lén lút cho cô xem: “Nó không muốn để bức ảnh này lộ ra bên ngoài, cháu đừng nói là bà cho cháu xem!”

“Vâng!”

Trên ảnh chụp đứa bé trai mặc một bộ váy hoa, còn cùng chị họ Chu Tư Vi đứng chung một chỗ giả làm chị em gái, nếu không phải đã xem ảnh chụp con trai của Ninh Miễn trước, chắc chắn sẽ không hoài nghi tấm ảnh chụp bé gái này là hóa trang.

Dư Tương nhịn cười khen: “Quả thực rất xinh đẹp!”

Bà cụ Ninh cũng vui: “Sau này các cháu sinh con cũng sẽ đẹp.”

DTV

Sao hóng hớt hóng lên cả người mình?

Nụ cười của Dư Tương nứt ra.

Bà cụ Ninh buồn cười không thôi: “Sợ gì? Bà chỉ thuận miệng nói, không có thúc giục các cháu, cháu còn đi học, chờ các cháu đều thành tài mới có thể bồi dưỡng đời sau thật tốt, bà lại không phải người cổ hủ.”

Bà rất thích Dư Tương không che giấu cảm xúc trước mặt, không muốn sinh là không muốn sinh.

Dư Tương thành tâm thành ý nói: “Cảm ơn bà.”

“Được rồi, bức ảnh này cho cháu, cháu giấu đi thay nó, trong lòng nó chắc nhớ kỹ bức ảnh này, sợ nhiều người xem.”

Bà cụ Ninh nói rồi rút ra bức ảnh kia từ album giao cho Dư Tương, dường như Dư Tương hiểu được một tầng ý sâu xa của bà cụ, là bởi vì Ninh Miễn đã kết hôn, cho nên hoàn toàn tiếp nhận cô, không nghĩ tới Ninh Miễn sẽ thích người khác nữa sao?

Dư Tương cầm bức ảnh nhẹ tênh trên tay, Ninh Miễn đang xem báo chí, radio đang phát hí khúc, cô đi qua, ngón trỏ và ngón giữa kẹp ảnh chụp quơ quơ trước mặt anh.

Ninh Miễn lập tức nhận ra, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ: “Sao vậy?”

“Không có gì, chính là đưa cho anh nhìn xem, bà cho em.”

“Ừm.”

Dư Tương rất kỳ quái, lại quơ quơ ảnh chụp: “Anh không lấy mà giấu đi sao?”

Ninh Miễn run run tờ báo: “Cho em, em cứ nhận đi.”

“Được rồi.”

Bà không phải nói anh không muốn để người ta thấy ảnh chụp này sao?

“—— Đừng đánh mất.”

Anh thêm nửa câu.

“À.”

Dư Tương nghĩ tới nghĩ lui đặt ảnh chụp trong ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong có hộp trang điểm mang khóa kiểu cũ, là Chu Cầm Vận đưa cho cô, bên trong đặt một chút đồ chơi, ảnh chụp đặt ở trong sẽ không dễ dàng mất đi.

Sửa soạn lại ngăn kéo, Dư Tương lại quay cuồng với tủ quần áo một lần, ba ngày xin nghỉ kết hôn đã thuận lợi vượt qua, cô chuẩn bị quần áo ngày mai đến trường học, bởi vì tân hôn, quần áo cô mặc ba ngày này đều là màu đỏ, đến trường học vẫn nên chọn bộ màu sắc khiêm tốn chút thì tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK