Dư Tương suy nghĩ: "Mấy loại thường thường đi. Em chỉ tò mò vì sao Dư Lộ lại muốn gấp rút kết hôn với Hứa Chấn Uyên như vậy."
Nếu như không kịp ngăn cản thì tương lai của anh sẽ hỏng mất.
Ninh Miễn nghe xong bỗng nhiên nói: "Hôn sự của hai chị em tụi em đều diễn ra rất nhanh chóng. Chỉ có mỗi Dư Uy là chẳng nghe được tin tức gì, chắc là bố mẹ lo lắm."
"Xe đến trước núi ắt có đường, Dư Uy còn chả nôn nóng thì mình làm gì được."
Vừa mới dứt lời Dư Tương nhìn thấy anh trai yêu dấu của mình đứng ở ven đường nói chuyện phiếm với một nữ sinh trẻ tuổi, dáng vẻ vô cùng quen mắt. Cô nhìn chăm chăm vào mới biết được đó là một người ngoài dự đoán -- Lạc Hải Đường.
"Ninh Miễn, anh nhìn giúp em xem có phải là em nhìn nhầm rồi phải không?
Ninh Miễn nhìn theo hướng cô chỉ, dứt khoát lắc đầu: "Em không nhìn nhầm đâu, là anh trai em với Lạc Hải Đường."
Dư Tương cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Sao hai người bọn họ lại quen biết nhau được vậy? Việc này kỳ lạ quá nhỉ?"
"Có cần qua chào hỏi không?"
DTV
Dư Tương vẫn nghĩ là nên đi, dù gì bọn họ cũng đã cùng Dư Uy chân trước chân sau rời khỏi nhà họ Dư. Bọn họ đi đường vòng để về nhà mới lấy đồ, hẳn là Dư Uy không ngờ được sẽ gặp bọn họ ở đây.
Không chỉ có mỗi Dư Uy mà ngay cả Lạc Hải Đường đều cảm thấy xấu hổ: "Dư Tương, sao hai người lại ở đây?"
Dư Tương cảm thấy chơi rất vui bèn trêu ghẹo: "Cô trốn ở đâu tôi cũng tìm được, sao lại như thế này? Cô và anh trai tôi quen biết nhau hả? Quen biết khi nào thế?"
Lời này rất quen thuộc, đây là câu hỏi vặn mà Lạc Hải Đường hay nói với mấy nữ sinh tiếp cận Lạc Hải Minh.
Dư Uy ho khan nói: "Dư Tương..."
Dư Tương ôm ngực: "Phong thủy xoay chuyển luân phiên, hai người muốn giải thích như thế nào? Trên đường thăm người thân tình cờ gặp hả?"
"Khụ, không phải, tụi tôi hẹn nhau hôm nay gặp."
Mặt của Lạc Hải Đường ửng đỏ lên. Bởi vì sự bình tĩnh của Dư Uy mà cô ấy cũng có thêm dũng khí: "Tôi nói thật đó, hôm nay là sinh nhật của tôi nên tôi hỏi anh ấy để gặp mặt, chúng tôi quen biết cách đây không lâu."
Lúc hai người quen biết là lúc trải qua màn anh hùng cứu mỹ nhân. Sau khi đào được hai bộ xương cốt trắng trong sân nhà, cả Yến Thành liền sợ bóng sợ gió. Các cô gái trẻ tuổi đều lo sợ mình sẽ gặp phải bất trắc nên khi ra khỏi cửa đều rất cẩn thận. Sau đó lại xảy ra án mạng g.i.ế.c người nên lại càng cẩn thận hơn, bởi vì vụ án được đồn rộng rãi nên có người còn tự mạo danh là sát thủ, chớp thời cơ ngày Tết mà đi cướp bóc.
Cách ăn mặc của Lạc Hải Đường không hề tầm thường, lúc ra tay lại hào phóng nên bị người khác xem thành con dê béo mà theo dõi. Lúc đang tuyệt vọng thì Dư Uy từ trên trời giáng xuống bắt lấy hai gã có ý đồ cướp bóc. Lạc Hiểu Đường vừa gặp đã nhất kiến chung tình với anh ta.
Dư Tương nghe câu chuyện xong thì nhìn sang dáng vẻ tình yêu đ.â.m chồi nảy mầm của Dư Uy, khóe miệng giật giật.
"Đúng là duyên phận..."
Mặt của Lạc Hải Đường tựa như khúc vải đỏ, không đỡ được sự trêu ghẹo của Dư Tương, cô ấy nói nhỏ: "Hay là em về nhà trước vậy."
Dư Uy lại muốn cô ấy ở lại, cơ hội bọn họ gặp mặt không nhiều lắm, bây giờ còn chưa nói được mấy câu.
Ninh Miễn nhấn chuông xe đạp nhắc nhở: "Dư Tương, chúng ta mau về nhà lấy đồ thôi, còn phải quay về với ông bà nội nữa."
Dư Uy vội cười cảm ơn với em rể.
Dư Tương ngồi lên yên sau xe đạp dưới sự chờ mong của hai người. Ninh Miễn đạp xe thẳng thừng rời đi. Dư Tương quay đầu lại nhìn bọn họ, cả hai vui vẻ trong một giây rồi thẹn thùng đổi sang chủ đề khác.
"Anh nói xem, Dư Uy có biết mối quan hệ phức tạp giữa Lạc Hải Đường và Dư Lộ không?"
Ninh Miễn cuối cùng cũng nhớ ra cảnh hỗn loạn ở cửa hàng bách hóa qua lời nhắc của cô: "Em thật sự muốn nhìn thấy Dư Lộ lòi ra mặt xấu hay chịu thiệt?"
Nếu đây là người khác thì câu trả lời chắc chắn sẽ là chị em yêu thương nhau.
Dư Tương thản nhiên bình tĩnh nói: "Đúng vậy, hai người tụi em không hợp nhau, anh cũng biết rồi còn gì."
Đã đủ xứng với cái danh nữ phụ chưa? Sau này Ninh Miễn vẫn còn đau lòng nhiều lắm, thế nhưng sâu trong Dư Tương vẫn cảm nhận được tính cách của Ninh Miễn rất tốt, cũng coi như xứng với Dư Lộ trong nguyên văn. Thế nhưng nếu xứng với Dư Lộ bây giờ thì có hơi lãng phí.
Ninh Miễn ở phía trước im lặng, trong đầu óc thì toàn là sự để ý đến cách Dư Tương hướng về Hứa Chấn Uyên.
Không phải là cô nên vứt bỏ Hứa Chấn Uyên rồi sao?
Vẻ mặt của Ninh Miễn dần dần trở nên lạnh lùng. Mấy ngày này cứ sắm vai vợ chồng ân ái khiến cho anh sa vào vũng lầy mà bỏ qua rất nhiều chuyện.