Trường Phong im lặng gật đầu.
Chỉ là rất nhanh sau đó cậu ta đã nói tiếp: "Tôi còn nghi ngờ Kỳ Thao là kẻ xâm nhập nữa. Anh ta có một thái độ thù địch không thể hiểu nổi với Ninh Miễn, chỉ là trước kia cô không muốn đi tìm hiểu rõ ràng về anh ta nên bây giờ thì Hứa Chấn Uyên quan trọng hơn rồi. Chúng ta xác định thân phận của Hứa Chấn Uyên trước cái đã."
Dư Tương không thể nhìn thấy biểu cảm của TP nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng đau trứng của cậu ta. Sau khi nhận nhiệm vụ, cô bèn tìm một lý do.
"Nhìn xem bây giờ Dư Lộ đã trưởng thành thành cái dạng gì rồi."
Ninh Miễn không có ý kiến gì với điều này. Thế nhưng cái ngày Dư Tương tới bệnh viện, anh lại yên lặng đi tới cùng cô.
Trường Phong hoảng lên: "Đến lúc đó cô cần phải làm cho Ninh Miễn rời khỏi đó một thời gian, nếu không tôi sẽ không thể phán đoán được tình hình thực tế của Hứa Chấn Uyên."
Dư Tương nghiêng đầu: "Vậy à? Tôi sẽ thử xem sao. Hẳn là Ninh Miễn sẽ không vui khi rời đi đâu. Cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy."
Trường Phong: "... Tương Tương, trước kia cô không phải như thế này. Trước kia lúc làm nhiệm vụ cô luôn rất tích cực cơ mà."
Dư Tương nhún vai đầy vô tội: "Chuyện này đâu thể trách tôi được. Hẳn là cậu đã nghĩ đến cục diện này từ trước rồi mới đúng, thế sao còn không chuẩn bị gia tăng năng lực từ trước đi?"
Trường Phong: "..."
DTV
Lòng càng đau hơn.
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với cậu. Yên tâm đi."
Mặc dù hiệu quả cam đoan của câu này không được cao cho lắm nhưng Trường Phong tin tưởng nhân phẩm trước kia của Dư Tương nên đương nhiên rất tin phục cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-458.html.]
Hứa Chấn Uyên đang nằm trong bệnh viện Quân đội Giải phóng Nhân dân. Anh ta bị thương vì nhiệm vụ, lại là người lập được công lớn nhất nên phòng bệnh anh ta đang nằm cũng không tồi. Lúc Dư Tương và Ninh Miễn tới thăm thì phát hiện trong phòng bệnh rất náo nhiệt.
Trong phòng bệnh có một đám người đến thăm đồng đội. Lúc thấy hai người xuất hiện ở cửa phòng, một loạt ánh mắt ngay lập tức nhìn sang.
Có vẻ như Hứa Chấn Uyên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại phản ứng rồi giới thiệu với mọi người: "Đây là người bên nhà mẹ đẻ của vợ tôi. Chị, anh rể, đây là đồng đội của tôi."
Hai bên không quen biết nên chỉ gật đầu tỏ ý chào nhau.
Đám đồng đội đã hỏi han xong bèn muốn đứng dậy rời đi để không làm lỡ thời gian Hứa Chấn Uyên tiếp đón các vị khách khác. Bọn họ còn chưa đi ra, Dư Lộ đã cầm ấm nước từ bên ngoài đi vào.
Dư Tương nhìn thấy Dư Lộ trước. Nhìn thấy cô ta mặc một chiếc áo mỏng tầm thường cùng một đôi giày cũ nát, còn có khuôn mặt đen sạm vì phơi nắng nhiều kia, nụ cười trên mặt cô không thể kìm nén lại được. Cô cười khúc khích thành tiếng.
"Dư Lộ, sao cô vào chậm vậy. Mấy đồng đội này không đợi nổi nước của cô nên muốn về rồi kìa."
Dư Lộ đứng ngoài cửa với ánh mắt né tránh. Hơn nữa có một chỉ đạo viên nhìn là biết có quen biết Hứa Chấn Uyên còn nhìn nhìn cô ta rồi lại nhìn Dư Tương sau đó thốt lên: "Trong hai người ai là chị ai là em vậy?"
"Chỉ đạo viên à, vừa rồi đại đội trưởng đã giới thiệu rồi còn gì. Người bên kia là chị gái."
Chỉ đạo viên nhanh chóng nhận ra lời của mình không ổn lắm nên gãi đầu nói: "Em gái, xin lỗi nha, vừa rồi anh đang suy nghĩ chuyện khác nên không nghe thấy lời giới thiệu của Hứa Chấn Uyên."
Nhìn qua đã thấy hai chị em này quả thật hơn kém nhau quá nhiều. Nhìn kỹ lại thấy còn kém nhiều hơn nữa. Mặt mày Dư Lộ trông già giặn hơn người chị của cô ta. Mà chị gái thì trông như một cô bé vậy. Trái lại nhìn Dư Lộ giống một người phụ nữ nông thôn phơi gió phơi sương làm lụng vất vả hơn.
Mặc dù dáng vẻ của Dư Lộ khi ở Côn Xuyên cũng rất ưu tú.
Dư Lộ không khỏi nhớ tới năm ấy khi Dư Tương vừa trở về nhà, Khương Duệ Quân có tổ chức một buổi tiệc liên hoan đồ nướng. Lúc cô ta nhắc nhở Dư Tương đừng lấy tay bắt cá, có vẻ như Dư Tương đã cố ý cười thành tiếng.
Dư Tương đang trả thù cô ta.