Chu Tư Vi lại tập trung vào người khác: "Hải Đường thì có chút nhanh nhẹn, tính cách cũng không tệ lắm. Hai người là bạn cùng lớp nên có thể tiếp xúc với nhau dần dần.”
“Em cũng nghĩ thế."
Đoán chừng đã đến giờ ra ngoài, Dư Tương lên lầu thay quần áo và lấy tiền, Chu Tư Vi đi theo cô, vừa tò mò vừa tức giận nói: “Chị còn chưa thấy phòng tân hôn của em trông như thế nào, lúc trước khi vào náo động phòng đám con trai đã đẩy chị ra ngoài, đúng là khiến chị tức c.h.ế.t mà.”
Dư Tương cũng nói theo: “Chị Vi, chị muốn xem trò đùa của em phải không?"
"Hì, các em là vợ chồng mới cưới, không phải nên làm như vậy sao?"
“Hừ, chị Vi, chị còn chưa lập gia đình, đến lúc đó em sẽ đem mấy lời này đến trả chị.”
Chu Tư Vi có chút xấu hổ: “Em coi như chị chưa nói gì đi.”
“Vậy thì không được.”
Đến phòng tân hôn, Chu Tư Vi cũng chỉ lịch sự nhìn cách bài trí, nhân tiện nói: "Hai người nên chụp một bức ảnh thật lớn rồi treo lên tường, như vậy sẽ rất đẹp."
Dư Tương cầm khăn quàng cổ, lấy chút kem chống nắng bôi lên tay, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Em sợ nó không được đẹp, buổi tối tỉnh dậy sẽ bị doạ.”
"Có ai chụp ảnh mà nói mình như vậy không? Mà Ninh Miễn đâu? Hôm nay gọi em đi chơi sẽ không quấy rầy thế giới của hai người chứ?"
“Chết tiệt, chắc anh ấy đang đọc sách trong phòng làm việc."
Chu Tư Vi hít một hơi: "Ở đây rất thơm, em xịt nước hoa à?”
“Không, em bôi chút kem."
Chu Tư Vi nắm lấy tay Dư Tương ngửi ngửi, chỉ thấy mu bàn tay của cô cực kỳ tinh tế mịn màng, vì vậy cô ấy đưa tay mình ra để so sánh: "Tay của em đẹp hơn tay chị rất nhiều, em dùng loại kem nào vậy?”
Cô ấy sử dụng mỹ phẩm hơn người bình thường rất nhiều, nên cho rằng tay và mặt của mình được dưỡng rất tốt, nhưng sau khi chạm vào tay Dư Tương, cô ấy mới biết được sự khác biệt.
Dư Tương cười nói: "Hồi ở Côn Xuyên em đã tự mình làm, nơi đó có rất nhiều hoa."
“Thật sao? Em lợi hại thật đấy, làm như thế nào vậy?”
“Em nhặt được một cuốn sách hóa học, trong trường có một số thiết bị không dùng đến nên khi không có việc gì làm em sẽ tự mình tìm hiểu nó.”
Chu Tư Vi đang định nói muốn nhìn kem tự làm trông như thế nào thì dưới tầng có người gọi bọn họ, là giọng của Lạc Hải Đường, hai người vội vàng xuống tầng, khi đi qua thư phòng, Dư Tương thò đầu vào thăm dò.
"Anh có cần thứ gì không?"
Ninh Miễn ngẩng đầu lên từ trong sách: "Không cần, em cầm cái này đi dùng đi.”
Dư Tương tò mò tiến lên, phát hiện đó là một ít phiếu công nghiệp, nhất định sẽ cần khi mua giày da nên cô bỏ vào túi, nhìn anh cười ngọt ngào.
Ninh Miễn cúi đầu tiếp tục đọc.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Tư Vi che má.
"Có chuyện gì vậy?"
“Chị đau răng.”
Dư Tương từ chối trả lời, hai người xuống lầu chào tạm biệt bà Ninh, Lạc Hải Đường và Dư Lộ đứng bên ngoài nhà Ninh, xấu hổ không dám vào.
Lạc Hải Đường nói: "Tôi sợ nhìn thấy ông Ninh, ông ấy nghiêm túc quá."
Dư Tương khó hiểu: "Ông Ninh rất tốt."
“Đó là bởi vì cô quen rồi. Thôi, tôi không thể nói bậy về ông Ninh, chúng ta mau đi thôi.”
Bốn cô gái đi cạnh nhau trên đường là một cảnh đẹp, tuy nhiên họ nói chuyện khá ồn ào, quả là một cảnh rất lớn.
DTV
Dư Tương đi giữa Chu Tư Vi và Lạc Hải Đường, Dư Lộ lặng lẽ đi bên cạnh, thỉnh thoảng mới nói một từ, Lạc Hải Đường nhanh chóng kể câu chuyện cô và Dư Lộ từng trải qua, Dư Lộ và em của Lạc Hải Đường là bạn cùng lớp, trước đây thường xuyên chơi đùa, cũng vì thế mà cô ấy gián tiếp biết Lạc Hải Đường, Lạc Hải Đường cũng rất thích Dư Lộ.
“Sáu năm trước gia đình chúng tôi mới chuyển đến Yến thành, lúc đó còn chưa quen đường, đi học suýt chút nữa bị bọn khốn bắt nạt, đúng lúc đó Du Lộ đi ngang qua, cô ấy đã gọi người lớn đến doạ nạt đám người đó. Lúc đó cả hai chúng tôi đều vô cùng sợ hãi.”
Dư Tương có chút kinh ngạc: "May mà có người ở bên cạnh."
Nhưng trong nguyên tác, Lạc Hải Đường và Dư Lộ không phải là bạn tốt, ngược lại, bởi vì Dư Lộ và Khương Duệ yêu nhau nên họ không thích gặp cô ấy, càng không có chuyện Dư Lộ cứu người khác. Dư Lộ đang cố gắng thiết lập một mối quan hệ tốt ư?
Lạc Hải Đường nghĩ tới đây liền cảm thấy may mắn, cười nói: "Hai chị em các cô đều là người tốt, ngày hôm qua tôi đụng vào cô, cô cũng không trách tôi.”
Dư Tương dở khóc dở cười nói: “Cô đừng tâng bốc tôi nữa, mũi của tôi sẽ cai đến tận trời đấy.”
“Vậy được rồi, tôi không khen nữa, trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm, cha mới cho tôi tiền tiêu vặt, ha ha, mẹ cũng không biết ông ấy cho tôi bao nhiêu.”