Cô giúp đỡ rất nghiêm túc nhiệt tình, người giơ tay đầu hàng đầu tiên là Ninh Miễn.
“Được rồi, anh có thể tự lo phần còn lại.”
Dư Tương chỉ chờ mỗi câu này của anh, vội vàng đặt khăn lông xuống rồi đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại: “Có chuyện gì thì cứ gọi em, em đứng ở ngoài thôi.”
Ninh Miễn lên tiếng, giọng nói cứng nhắc, nở nụ cười khổ.
Anh vừa tiếc vừa ngại, hai người vẫn chưa tâm đầu ý hợp. Bắt Dư Tương làm việc mà cô không muốn không phải là phong độ đàn ông, đúng ra có thể nói là lưu manh.
Anh thu hồi mấy suy nghĩ tươi đẹp, Ninh Miễn tự làm nốt phần còn lại. Bất ngờ là khi anh tắm xong, Dư Tương giúp anh gội đầu.
“Cảm ơn.”
Dư Tương cảm thấy buồn cười: “Có qua có lại mà.”
Nếu vừa rồi Ninh Miễn làm gì quá đáng, chắc chắn cô sẽ nghĩ cách xử lý anh, không quan tâm có một vật nhỏ âm thầm bảo vệ anh.
Ý cười trên khóe môi Ninh Miễn vẫn không tắt.
Ninh Miễn trải qua những ngày dưỡng bệnh rất nhẹ nhàng, Dư Tương cũng dần quen với việc chăm sóc anh. Ninh Miễn không cần cô làm bảo mẫu, cô có cảm tình với anh nhiều hơn, hai người ở chung rất hòa thuận.
DTV
Nhưng, dù đang lúc vui vẻ thoải mái thì Dư Tương cũng không quên một việc khác. Lúc trước cô về nhà lấy quần áo là vì hôn lễ của Dư Lộ. Đến ngày kết hôn của Dư Lộ, Dư Tương buồn rầu vì không biết mặc bộ nào.
“Bộ này có đẹp không?”
Ninh Miễn đứng bên cạnh tư vấn, nhìn dáng người thướt tha của cô trong tà áo dài mà vẫn không giấu được sự quyến rũ, không biết cảm giác của mình bây giờ là gì nữa: “Đẹp lắm.”
Nhưng Dư Tương đang mặc một chiếc áo lông mỏng màu đỏ, tuy cô muốn mình phải thật xinh đẹp nhưng không thể lấn át cô dâu. Nếu không sợ là sẽ có những suy nghĩ đáng sợ.
“Em thấy chiếc màu vàng này có vẻ được hơn, anh thấy sao?”
Màu vàng đáng yêu, chiếc áo lông của Dư Tương cũng màu vàng, mới được dệt năm ngoái, mặc vào trông rất hợp.
Ninh Miễn nhìn một lát, tay trái linh hoạt lấy ra một chiếc áo dệt kim hở cổ màu xanh lá đậm, đây là chiếc áo mà Chu Cầm Vận cho Dư Tương. Nghe nói là bà đã kéo một người bạn tới Hương Giang để mua đồ cao cấp. Chiếc áo màu xanh sẫm, cổ tròn có ren, phần đường cong ở vai màu được may xoắn lại giống chiếc bánh quai chèo, rất tôn da.
“Cái này đẹp, hình như chưa thấy em mặc bao giờ.”
Dư Tương vui vẻ: “A, suýt nữa là em quên mất cái áo này rồi.”
Nếu mặc thêm một chiếc sơ mi bông nữa sẽ rất hợp.
Sau khi thay ra, Ninh Miễn cũng thấy không tồi: “Rất đẹp.”
Dư Tương thấy thật thần kỳ: “Thế mà lại có ngày anh tư vấn thời trang cho em đấy. Thẩm mỹ cũng giống nhau, em thấy hai chúng ta giống anh em kết nghĩa lắm đấy, anh thấy sao?”
Ninh Miễn gập ngón tay gõ lên trán cô: “Có người đàn ông nào kết nghĩa anh em với phụ nữ à?”
Dư Tương đang phân vân không biết có nên kẹp thêm nơ bướm lên tóc không, cô nghiêm túc hỏi: “Vậy phải gọi là gì? Kết nghĩa kim lan à?”
“Em thử ra ngoài hỏi xem, có vợ chồng nhà ai đã kết hôn rồi mà còn muốn làm anh em kết nghĩa không?”
Ninh Miễn không sầm mặt nhưng tức tới đau gan, anh gõ đầu cô một cái, lo lắng một lúc lâu nhưng cô lại làm như không có việc gì.
Dư Tương làm mặt quỷ với anh, không phản bác lại, cô tập trung hoàn toàn vào quần áo vải vóc. Cô tự chọn quần áo cho mình rồi chọn cho cả Ninh Miễn, phối một bộ thật nho nhã, phong độ, đắc ý hỏi: “Thế nào?”
Tâm trạng của Ninh Miễn nhanh chóng đi từ chân núi lên tới đỉnh núi: “Không tồi.”
“Tới đây, em mặc giúp anh. Khi còn nhỏ em thích nhất là chơi búp bê Tây Dương, tiếc là chỉ có búp bê nữ chứ không có búp bê nam.”
Nên cô chơi không đã ghiền.
Ninh Miễn cảm thấy hôm nay Dư Tương rất vui vẻ, anh thuận theo cô chọn quần áo, sửa soạn mặt mũi và tóc tai. Nhưng khi nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của cô lại không nhịn được mà đoán, có phải cô đang muốn gặp ai đó nên mới tích cực như vậy không?
Tiếc là đoán không được, đã đến giờ rồi, hai người phấn khởi xuất phát đi tới buổi lễ.
Bà ngoại Lâm và người nhà họ Bùi phải đi sớm hơn, Dư Tương và Ninh Miễn bắt xe buýt tới nhà họ Dư. Lúc tới nơi đã là tám giờ, nhà trai vẫn chưa tới đón dâu, nhà họ Dư đang rất đông vui.
Lúc Dư Tương và Ninh Miễn kết hôn, cô không quá chú ý tới không gian xung quanh, thấy vậy thì hỏi: “Ngày chúng ta kết hôn cũng giống vậy à?”
Ninh Miễn nhìn xung quanh, tự tin nói: “Còn đông vui hơn cả hôm nay nữa kìa.”